Sau khi đính hôn, cô gái nhỏ tính tình dịu hiền Ngũ Nương bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị gả đi. Mỗi ngày ngoại trừ giúp mẹ mình chăm lo việc đồng áng thì đều ngồi nhà may đồ cưới. Từ trí nhớ của Trương Ngũ Nương, Tiền Thiển biết cô ấy rất chờ mong hôn sự với nhà họ Tôn. Thiếu nữ nào chẳng mơ mộng, thêm nữa điều kiện Tôn gia không tồi, đứa cháu trai lại cao lớn khỏe mạnh, đặt trong thôn xem như một thiếu niên anh tuấn khó thấy. Nếu không phải Ngũ Nương là con của thư sinh, cộng thêm tính tình tốt, thì mối hôn sự này nhất định sẽ không rơi trên đầu cô. Đáng tiếc, cuộc sống hạnh phúc của Ngũ Nương không được lâu. Vừa đính hôn một năm, người cha thư sinh của Trương Ngũ Nương bệnh không dậy nổi, kéo dài hai tháng rồi mất, để cô nhi quả mẫu ở lại. Thoáng một cái, lời đồn Trương thị khắc thân càng vang xa.
Lúc đầu, nhà họ Tôn cảm thấy làm thông gia với người có học rất hãnh diện, kết quả là còn chưa thành thân, thư sinh Trương đã chết trước, lại thêm Trương thị có tiếng khắc thân, với hôn sự này, nhà họ Tôn muốn bao nhiêu ghét bỏ liền có bấy nhiêu. Cãi lộn hồi lâu, cuối cùng lui hôn.
Đáng thương cho cô gái nhỏ Trương Ngũ Nương, đầu tiên là cha qua đời, tâm trạng chưa khôi phục đã bị lui hôn. Trương Ngũ Nương dù hiểu chuyện cũng chỉ là một bé gái mười ba tuổi, nhất thời nghĩ quẩn liền treo cổ tự tử. Sau đó Tiền Thiển đến.
"Gia đình này thật đáng thương." Tiền Thiển cảm thán. "Đúng rồi 7788, sau khi Trương Ngũ Nương chết thì mẹ cô ấy thế nào?"
"Đợi tôi tra chút." 7788 xem lại sách: "Trương Ngũ Nương thắt cổ, người trong thôn nói Trương thị khắc chết một nhà, nhất định là yêu ma nhập vào, dùng hình đánh chết."
"A! Nói như thế Trương Ngũ Nương còn gián tiếp hại mẹ cô ấy." Lập tức Tiền Thiển trợn tròn mắt.
"Dù sao cô cũng thay cô ấy sống cả một đời, cô tính một chút xem có nên hiếu kính tốt mẹ Trương không, coi như Cục quản lý chúng ta bồi thường cho thân thể con gái bà ấy bị chiếm."
"Có đạo lý. Này, không đúng. Mi lừa ta 7788, ta không phải tới làm nhân vật quần chúng sao? Làm gì có chuyện nhân vật quần chúng bưng bê thời xưa là nữ! Trương Ngũ Nương dù đáng thương cũng không phải đàn ông, không thể làm một tên bưng bê trong quán rượu được." Tiền Thiển đột nhiên nhận ra.
"Cái đó.. không còn cách nào. Xung quanh kinh thành chỉ có cô bé này, tuy Giang Nam cũng có một thân xác nam phù hợp nhưng núi cao, nước xa, cô muốn tới cũng phải mất nửa năm. Chẳng may giữa đường cô bị cướp giết chết, lúc đó hai ta có thể đi nhận phạt được rồi. Đến cũng đã đến rồi, biện pháp thì tự cô phải nghĩ chứ." 7788 buông tay.
Mi! Lừa ta! 7788 quả nhiên không đáng tin cậy!
"Lời cô thầm mắng ta, ta có thể nghe thấy. Hai ta đã trói định." 7788 khinh bỉ Tiền Thiển.
(⊙o⊙) Thế mà có công năng lớn như vậy! Được thôi, ta không mắng mi, ai bảo mi là đồng bọn của ta.
"Tiền Thiển, cô nên rời giường làm việc đi. Hiện giờ mẹ Trương đang bị đả kích từ cái chết của chồng, việc nhà gần đây đều do một tay Trương Ngũ Nương lo toan. Cô tranh thủ dạy làm cơm sáng, thuận tiện nghĩ cách mau chóng đến kinh thành. Giờ cách thời điểm nam nữ chính gặp mặt còn một năm, trong vòng một năm cô nhất định phải đến Trạng Nguyên Lâu làm tên bưng bê." 7788 không yên lòng dặn dò.
Tiền Thiển nhìn thoáng qua cửa sổ, quả thực sắc trời có chút trắng xám. Vì vậy Tiền Thiển đành mang vẻ mặt xui xẻo đứng lên nhận lệnh, dựa theo trí nhớ mặc quần áo và chải tóc theo cách của Trương Ngũ Nương.
Cuối thu, trời có chút lạnh, Tiền Thiển quyết định đi đun ít nước nóng rửa mặt. Lần theo ký ức đến phòng bếp, nhìn bếp lò được đắp từ bùn đất, Tiền Thiển không thể không thừa nhận, mình là một người vô dụng. Hơn ba mươi năm cuộc đời, một cái bát Tiền Thiển cũng chưa rửa qua. Giờ muốn cô dùng loại bếp thô sơ để nấu nước, quả thực độ khó quá cao.
"7788, ta.. ta không biết nhóm lửa." Tiền Thiển có phần chột dạ báo cáo với hệ thống nhà mình.
"Ầy! Ta không có tay, không thể tới giúp. Lại nói, ta cũng không biết, cô nghĩ cách đi." Vẻ mặt 7788 bất đắc dĩ. "Chẳng qua chuyện này lại nhắc ta, mỗi lần cô đến thế giới khác hãy cố gắng học thêm chút kiến thức và kĩ năng, nhỡ có chuyện gì cũng không rơi vào thế bị động."
"Vâng. Đại gia ngài nói rất đúng!" Tiền Thiển nghiêm túc nghe lời dạy bảo. "Nhưng vấn đề hiện tại là làm sao nhóm lửa."
"Làm sao giờ? Cô tìm xem ký ức Trương Ngũ Nương rồi học theo xem. Nếu không ta cũng chẳng còn cách nào."
Vậy là Tiền Thiển tìm nửa ngày trong phòng bếp, tìm được thứ giống như đá lửa trong trí nhớ, rồi túm một nắm rơm, chuẩn bị nhóm lửa. Nhìn Trương Ngũ Nương làm việc này rất dễ dàng, thật sự làm mới biết không đơn giản. Tiền Thiển cắm cúi nửa ngày cũng không nhóm được lửa.
Lúc này phía sau cô truyền đến tiếng nói: "Ngũ Nương, con làm gì vậy?"
Tiền Thiển giật nảy mình, quay đầu thấy mẹ Trương mặt mày tiều tụy đứng sau lưng cô.
"Mẹ, con muốn đun chút nước nóng rửa mặt, nhưng không nhóm được lửa." Tiền Thiển có chút chột dạ xoa xoa hòn đá lửa trong tay.
"Con bé này, sao lại ngồi giữa nhà châm lửa chứ, cách bếp xa như vậy, cầm đến nơi chẳng phải cháy tay sao." Mẹ Trương vừa cầm đá lửa bước đến cạnh bếp, vừa càm ràm: "Lại nói, rửa mặt sao phải đun nước nóng. Sắp đến mùa đông rồi, phải tiết kiệm củi một chút. Không phải mẹ đã nhắc con từ sớm sao.. Ai da."
Mẹ Trương vốn định dạy bảo con gái yếu ớt không được lãng phí, quay đầu thấy Tiền Thiển đứng giữa gian nhà, dường như có phần luống cuống túm góc áo. Nhớ đến con gái vừa mất cha, hôm qua còn bị lui hôn, thở dài im lặng không nói, tay chân nhanh nhẹn bắt đầu châm lửa đun nước. Tiền Thiển không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của bà. Không lâu sau, một chậu nước rửa mắt bốc hơi nóng đặt trước mặt Tiền Thiển. Tiền Thiển nghĩ thầm, người mẹ này vẫn rất thương con, sau này phải báo hiếu bà thật tốt.
Cuộc sống ở nông thôn của Tiền Thiển bắt đầu từ một chậu nước nóng, mẹ Trương thấy dáng vẻ tay chân vụng về của con gái, còn tưởng cô bị việc từ hôn đả kích quá mức nên không quan tâm tới việc gì, càng thêm đau lòng.
Mà Tiền Thiển trải qua việc buổi sáng và việc đồng áng đả kích, đã có tư thế vò mẻ không sợ sứt. Không quan tâm, cô nghĩ, dù sao cuối cùng chị đây cũng phải làm tên bưng bê qua đường, tinh thông việc nhà nông cũng không giúp ích nhiều. Ăn xong nửa cái bánh bột ngô cộng với chút nước canh làm bữa trưa, Tiền Thiển lấy cớ ra ngoài dạo một vòng. Lúc đầu mẹ Trương không muốn cho cô ra ngoài, sợ cô không chịu được lời đàm tiếu của người ngoài. Trong thôn nhỏ này, một cô nương bị lui hôn cũng giống như bị vứt bỏ, vốn không còn thanh danh. Nhưng Tiền Thiển khăng khăng muốn ra ngoài, mẹ Trương cũng không cố sức ngăn cản, chỉ là dùng ánh mắt sầu lo nhìn cô.
"7788, đây là chuyện gì? Sao mẹ nguyên chủ lại đồng ý dễ dàng như vậy?"
"Có lẽ nghĩ cô bị kích động nên phát điên, muốn ra ngoài nghe mắng." 7788 có chút cười trên nỗi đau người khác.
"Nói nhảm! Ta không ra ngoài thì làm sao có cớ đi kinh thành!"