Cuối cùng bao ngày thì cuối cùng cũng đến, sinh thần hoàng hậu, mọi người đều vui vẻ, không khí hoàng cung náo nhiệt lên mấy phần. Nhưng có kẻ vui cũng có kẻ sầu, kẻ sợ. Sầu là Đông Hoàng, sợ là mấy vị thục phi, vui là mọi người.

Khi này Tạ Du hắn tất nhiên vui vẻ, ngồi dậy từ dưới ghế nằm, ánh mắt Tạ Du nhìn về hoàng cung, miệng mỉm cười nhẹ nhàng nghiền ngẫm: "Đi thôi, gặp bọn họ nào", hắn nói xong thân ảnh cũng tan biến vào hư không.

Đông Hoàng nhìn lấy về hướng tiểu viện nơi Tạ Du vừa ở, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng sự bất lực. Hắn thân là phụ hoàng lại không thể làm gì được, đừng nói lại là đánh không được, cản không xong, bây giờ hắn đang bị đặt vào tình huống chênh vênh: một bên là vợ mình, một bên là con trai. Người như hắn dù là hoàng đế cũng bất lực.

Bỗng đám đông bên dưới thu hút sự chú ý của hắn, là một cỗ xe kiệu hoa được bốn con linh mã kéo, xung quanh đi thêm sáu chiếc xe ngựa khác không kém về độ hào hoa. Đông Hoàng sắc mặt đen lại nhìn lấy cảnh này, mà đám người bên dưới cũng không lạ gì cảnh tượng này, cả hoàng thành đều lan ra rồi.

Thất đại hoàng tử đều theo đuổi một người, thiên kim tài nữ chử danh Đông Châu, Tể tướng đương triều nữ nhi Tô Nhược Vi…

Trên xe, một vị mặt như hoa, mắt như ngọc, ba ngàn sợi tóc đen được búi buộc hẳn hoi lại, môi son đỏ, sống mũi cao, bờ môi mỏng, phải gọi là tuyệt mỹ giai nhân. Khi nàng được thị nữ dìu bước xuống xe, thì bên dưới đã có bảy bóng người đứng đó, mỗi người đều một vẻ nhưng trong mắt đối phương đều có sự sùng bái, ôn nhu nhìn nàng. Những kẻ này lần lượt là Đông Chiểu Đại Hoàng Tử, Đông Vân Tam Hoàng Tử, Đông Khắc Tứ Hoàng Tử, Đông Nho Ngũ Hoàng Tử, Đông Việt Lục Hoàng Tử, Đông Tấn Thất Hoàng Tử, Đông Khoa Bát Hoàng Tử. Đông Đế có tổng mười người con trai, tám vị công chúa. Những người còn lại là Đông Dư Nhị Hoàng Tử hay gọi là Dư Vương, hiện tại đất phong ở Dư Châu... Cửu hoàng tử Đông Du, nhưng Tạ Du chưa bao giờ xưng là Đông Du, hắn hay gọi là Tạ Du, họ của mẫu thân hắn, cũng là vị hoàng tử duy nhất dám không dùng họ của phụ thân. Tạ Du không để ý, hắn tên có ba chữ Tạ Thanh Du. Tạ trong họ của mẫu thân, Thanh trong tươi mát thanh thản thoải mái, Du trong nhẹ nhàng tình cảm tiêu dao. Đừng hỏi Đông kia đâu, mà là hắn không dùng mà dùng Thanh. Còn ai? Chính là sư tôn hắn Trần Thanh Diêu. Vị hoàng tử còn lại là Thập Hoàng Tử Chân Vương, danh phong ở Chân Châu, Đông Chân.

Tô Nhược Vi khẽ cúi người mỉm cười thi lễ, mà bảy bóng người kia thấy vậy liền hốt hoảng tranh nhau nâng nàng dậy.

“Nhược Vi, nàng không cần phải vậy.”

“Đúng, đúng, không cần.”

Người một lời, ta một câu nói, trên mặt đều là nụ cười nhưng trong mắt lại không có cảm xúc gì nhiều. Hiện tại Đông Đế vẫn chưa có ý định lập ai trong tám người này làm thái tử, nhưng nếu trong tình huống này thường sẽ chọn con trưởng nên trong bảy kẻ này nàng có cho đại hoàng tử này một chút tình cảm hơn, nhưng không nhiều. Nàng suy tư, mà lúc này trên không một bóng dáng bay vụt qua đầu, tốc độ nhanh kinh khủng. Mấy vị kia hoàng tử vội chắn gió cho nàng không quên mắng to:

“Ngươi cái đồ *** beep!”

Mà Đông Hoàng trên thành nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt liền đen hơn. Nhìn cậu con trai thứ chín của mình, ông cảm thấy bất lực vô cùng. Nếu nói trong mười người hoàng tử, kẻ có thiên phú nhất chính là cửu nhi tử của hắn. Nếu không phải việc năm đó hắn không xử lý được mà gây ra thắc mắc lớn đến cho nhi tử, thì có lẽ kẻ được chọn làm trữ quân tương lai chắc chắn là Tạ Du.

Bên dưới, ánh mắt Tô Nhược Vi hồ nghi. Tuy nói trong hoàng thành này không cấm bay, nhưng mà đây chẳng phải là hoàng cung địa phận sao? Kẻ nào lại to gan như vậy, dưới mắt hoàng đế lại dám phá quy củ? Nhưng kỳ lạ thay, chả ai ra ngăn cản cả. Tia sáng nhanh chóng bay tới sau hoàng cung. “Ngự Quang Hồ, hướng mẫu hậu, tên này là ai, dám to gan phá luật?”

Đông Chiểu Đại Hoàng Tử lớn tiếng nói, mấy vị khác cũng nói theo.

Tô Nhược Vi không nói gì, chỉ chăm chú nhìn lấy hướng đối phương bay đi mà suy nghĩ.

Mà chuyện sáng nay cũng chỉ là một chút thoáng qua thôi.

Ngự Quang Hồ

Nơi đây là nơi diễn ra sinh thần Hoàng Hậu. Ngự Quang Hồ đúng như cái tên, nơi đây ánh sáng chiếu xuống mặt hồ làm cho nó trở nên xanh biếc, toát lên vẻ đẹp mê người như thể ánh sáng luôn ở dưới hồ không đi, từ đó mà đặt ra cái tên này. Nơi đây sớm đã tập trung vô số người, ở đây đa số là hoàng thất tử đệ, kém nhất đều là Nhị phẩm.

Mà mọi người nói chuyện vui vẻ, trò chuyện hăng say. Khi đám người Đại Hoàng Tử bước vào, không gian yên tĩnh lên mấy phần. Đông Vân bên cạnh thấy vậy liền chắp tay nói:

“Các vị cứ thoải mái, đừng quan tâm tới bọn ta, quấy rầy rồi.”

“Các vị hoàng tử khách sáo, khách sáo rồi.”

“Đúng à, đúng à, các ngài đến sao lại gọi là quấy rầy được.”

“Haha đúng đúng.”

Mọi người khi nghe tới đây liền người một người ta một câu nói, hỏi cười. Mà đám hoàng tử khẽ chắp tay, sau ngồi xuống, nhưng ánh mắt bọn hắn đều nhìn về phía không xa nơi bóng người mảnh mai kia ngồi xuống.

Tô Nhược Vi cảm nhận được ánh nhìn, bên miệng khẽ mỉm cười nhưng trong lòng khinh bỉ không thôi.

Mà một bên đi tới cạnh nàng, Tô Nhược Vi khó hiểu quay sang nhìn, hơi sững sờ sau cười nói:

“Thập Lục Công Chúa.”

Vị này cùng một mẹ với Lục Hoàng Tử, tên Đông Dung. Đông Du nhìn một lượt Tô Nhược Vi, sau mỉm cười nói:

“Quả nhiên quốc sắc thiên hương, bảo sao mê cho ca ca ta không có việc gì cả ngày chạy theo ngươi.”

Tô Nhược Vi chỉ nghiêng đầu cười, nhưng Đông Dung chỉ khẽ nhìn sau lập tức quay đi. Đối với nữ nhân này, nàng không hứng thú quá nhiều. Một cái tâm cơ nữ nhân thôi, có mỗi mấy vị kia hoàng huynh của nàng suy nghĩ bằng đầu dưới mới mê mẩn cô ta đến vậy.

Nếu nói người nàng chú ý đến thì phải nhắc đến ba người đã được phong vương: Dư Vương Đông Dư, Thanh Vương Tạ Du, Chân Vương Đông Chân. Đáng tiếc ba người này chọn một vị đều là nhân thiên kiêu, nhưng đáng tiếc vô vọng với ngôi vị. Tuổi còn trẻ đã là Ngũ Cảnh Nguyên Thần. Nếu phụ hoàng dốc sức bồi dưỡng, tương lai không chừng ra được ba vị Bát Cảnh cũng nên.

Vừa nghĩ xong, ánh mắt nàng nhìn qua cửa, chỉ thấy một bóng ảnh: một thân bạch bào như tuyết, gương mặt như tạc tượng, mắt phượng môi mỏng, mũi cao tuấn mỹ yêu dị. Mái tóc dài tùy ý cột lên bằng trâm ngọc, vài sợi rơi trên khuôn mặt càng làm hắn xuất khí.

Không gian tạm thời im lặng, mọi người đều ngây ngốc nhìn người vào. Trong đó không ít tiểu thư khuê các, quận chúa các thứ, các nàng nhìn lấy người đến liền rơi vào thất thần, ánh mắt si mê, trong mắt lộ ra vẻ kinh diễm. Mà Tô Nhược Vi cũng không kém, nàng cho rằng nam tử trên vùng đất này chỉ có vậy, cho đến khi Tạ Du bước vào. Nhìn xung quanh một vòng, Tạ Du hắn nhìn ra được một chỗ, lập tức bước đến ngồi lên. Mọi người từ trong kinh ngạc sau lấy lại tinh thần, không để ý đến mọi người xung quanh, Tạ Du hắn nhắm mắt tĩnh tâm tu luyện. Mọi người chỉ biết tiếp tục nói chuyện, mà ánh mắt mấy vị nữ tử có ước ao, có kinh ngạc, có hiếu kỳ, có chờ mong, mà ánh mắt nam tử thì khác: có hiếu kỳ, có tò mò, có ghen ghét là đa số.

Tạ Du không nói thêm lời nào, chỉ ngồi đó tĩnh tâm. Không xa, ngồi trên ghế, Nhị Hoàng Tử Đông Dư mở mắt ra nhìn hắn, nghiền ngẫm:

“Thật hiếu kỳ nha, đệ đệ.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play