Đại Linh Hoàng Thành. Trong cơn mưa nặng hạt, từng thân ảnh vội vã chạy đi tìm chỗ trú. Người buôn hàng, tiểu nhị khách điếm, lẫn cặp đôi nam nữ nhìn nhau mà mỉm cười khi đối phương ướt nhoẹt. Nhưng không ai là không để ý đến thân ảnh một nam tử — thiếu niên áo trắng như tuyết, tóc đen nhẹ lay theo làn gió, mắt phượng câu hồn, gương mặt như ngọc điêu tượng khắc từng góc cạnh, đúng với câu: Mạch thượng nhân như ngọc.
Tạ Du tay cầm ô giấy dầu, nhẹ nhàng đưa tay hứng lấy từng hạt mưa li ti chảy theo viền ô. Hắn khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lạnh nhạt lại toát lên sát ý khiến không khí xung quanh bỗng lạnh hẳn đi. Người đi đường khẽ run lên thì thào: “Mưa mùa thu sao lại lạnh như vậy...”
Tạ Du thu hồi ánh mắt, nhìn về hướng hoàng cung, hắn khẽ nói: "Ta đã về." Hắn khẽ Cười cười, tiếp tục dạo bước chân tiến vào hoàng cung.
Tạ Du vừa đi vừa nghĩ lại quá khứ. Hắn là Cửu hoàng tử của Đại Linh Hoàng Triều. Vốn dĩ sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng đến năm mười tuổi hắn nhớ lại ký ức kiếp trước. Hắn là người hiện đại xuyên vào tiểu thuyết nữ tần này, trở thành kẻ si tình bên cạnh nữ chính Nhược Vi. Không muốn bị cuốn vào cốt truyện, năm đó hắn rời hoàng thành chu du thiên hạ, bái nhập Tiên cung tu luyện, từ đó rời xa thế tục.
Lần này hồi cung vì sinh thần của Hoàng hậu, hắn buộc phải về. Nhưng đây chỉ là cái cớ bề ngoài. Hắn thực chất muốn điều tra cái chết của mẫu thân năm xưa. Khi còn nhỏ, hắn chỉ biết mẫu thân mất vì khó sinh, dần suy yếu rồi mất. Hắn từng tin điều đó, từng cho rằng mình là khắc tinh của mẫu thân. Nhưng sau khi thức tỉnh ký ức, nhớ lại mọi chuyện, hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Cái chết của mẫu thân năm đó chắc chắn có ẩn tình.
Sư tôn vì lo lắng, sợ hắn sinh ra tâm ma nên mới cho phép hắn lần này xuất sơn. Hắn cũng thuận ý mà xuống núi, vừa để điều tra sự thật, vừa để gặp lại hoàng huynh và Hoàng muội của mình. Sinh thần hoàng hậu ư? Không xứng đáng khiến hắn để tâm. Lần này về là để ban quà cho những kẻ năm đó làm ra chuyện này
Đi trên đường nghe chuyện lý thú, thế mà hắn lại nghe ra được chuyện thật. Nghe nói ca ca hắn — Thất hoàng tử — nửa đêm lẻn vào phủ Quốc công bị phát hiện, lại tưởng người ta là trộm, bị đánh cho một trận rồi chạy về. Chuyện này truyền ra, mặt mũi hoàng thất mất sạch, hoàng đế nổi giận, trực tiếp ném hắn vào tổ địa sám hối.
Lại nghe chuyện năm sáu vị hoàng tử cùng theo đuổi đích nữ Quốc công, chuyện này đã truyền khắp kinh thành. Tạ Du chỉ cười — có lẽ nếu không thức tỉnh kịp, trong số đó đã có phần của hắn rồi.
Tới cửa hoàng cung, Tạ Du ngước lên nhìn bảng hiệu to khắc chữ Đại Linh ánh kim lấp lánh. Cảnh này thật quen thuộc, năm đó hắn rời cung cũng như vậy, tám năm sau trở lại cũng vẫn như vậy — chẳng có gì đổi thay.
Thủ vệ áo giáp đen thấy có người tiến đến liền quát: “Hoàng cung không có việc, cấm vào!”
Tạ Du hứng thú nhìn binh lính trước mắt, hỏi: “Ta về nhà mình, chẳng lẽ không được vào?”
Mấy tên lính nhìn nhau. Có thể gọi hoàng cung là nhà, ngoài vị Hoàng đế kia thì chỉ có mấy vị hoàng tử và công chúa. Nghĩ vậy, một tên nhìn sâu vào nam tử trước mặt — phong thần tuấn mỹ, khí chất bất phàm — hồ nghi hỏi: “Ngài là...?”
Không biết từ lúc nào giọng hắn nhẹ đi rõ rệt, đầy cung kính. Tạ Du gật đầu, đánh giá: không tệ. Hai lính canh cấm quân này tu vi đều là Trúc Cơ cảnh sơ kỳ. Tuy kém mấy đệ tử trong tông môn, nhưng không đến mức vô dụng.
Tạ Du không nói thêm, chỉ lấy trong tay áo ra một tấm lệnh bài khắc chữ Cửu. Đám lính vừa thấy, lập tức kinh hãi quỳ rạp xuống: “Không nhận ra điện hạ, mong ngài trách phạt!”
Tạ Du chỉ lặng lẽ đi qua, hai người quỳ dưới đất liền được một luồng khí nâng nhẹ lên. Cả hai nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ kinh dị rồi thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Du bước vào bên trong, nơi đây không khác gì khi hắn còn nhỏ. Lầu các cung điện vẫn như xưa, sa hoa trụy lạc ra dáng. Hắn cười nhạt: “Phụ hoàng kia cũng biết ăn chơi thật.”
Đang đi dạo, phía trước xuất hiện một người — Trần công công, lão thái giám từng theo phụ hoàng hắn từ bé. Khi hắn còn nhỏ, chính Trần công công này bảo vệ hắn, nếu không đã bị quý phi và hoàng hậu hạ độc chết từ lâu. Vì vậy, hắn có hảo cảm với lão nhân này.
"Trần công công, ông khỏe chứ?" Tạ Du mỉm cười hỏi.
Lão thái giám vội cúi đầu, cung kính: “Lão nô vẫn khỏe, đa tạ Vương gia hỏi thăm.”
Tạ Du khựng lại — Vương gia? Hắn từ khi nào có tước hiệu rồi? Hắn nghi hoặc hỏi: “Trần lão, ta có tước hiệu khi nào?”
Lão thái giám nhẹ nhàng đáp: “Là từ năm năm trước. Hoàng thượng có truyền khẩu dụ cho mấy vị hoàng tử, bao gồm cả ngài.”
Tạ Du nhíu mày: “Vậy những ai có tước hiệu? Của Ta là gì?”
Hắn vừa hỏi vừa tiếp tục bước đi. Trần công công đi theo, đáp: “Là Nhị hoàng tử điện hạ, ngài và Thập hoàng tử. Tước hiệu của ngài là Thanh Vương.”
“Haha, Nhị ca và Thập đệ sao? Ta tưởng chỉ mỗi ta. Không ngờ bọn họ không bị con hồ mị kia mê hoặc trở thành chó liếm cho nàng ta.”
Lão thái giám bên cạnh cười khổ — cả kinh thành này chỉ có vị Thanh Vương này dám nói ra những lời đó. Là cáo già sống trăm năm, sao lão không nghe ra sự châm biếm chứ.
Hoàng đế Tạ Chiêu có mười hai người con. Nhị hoàng tử mê tu luyện, đã bái nhập Đại Diễn Thánh Địa. Thập hoàng tử thì đam mê trận mạc, ra chiến trường từ năm mười sáu. Còn vị Cửu hoàng tử này thì càng kinh khủng hơn — năm mười tuổi đã trực tiếp đi bụi khỏi hoàng cung.
Không ai biết chuyện hắn rời đi.Triều đình cử Thám tử huy động một nửa vẫn không điều tra được gì. Chỉ biết hắn theo một vị tiên trưởng rời đi, để lại một lá thư: "Đừng tìm ta", rồi biến mất. Hoàng đế nổi giận, chút giận lên triều đình một trận.
Giờ nghĩ lại, vị Thanh Vương này tuy không có thế lực hậu thuẫn như các hoàng tử khác, nhưng không ai dám động vào. Hắn là vảy ngược của hoàng đế.
Tạ Du cười nói: “Cái lão gia hỏa kia của ta thế nào rồi?”
Lão thái giám toát mồ hôi hột. Cả triều đình chắc chỉ có vị tổ tông này dám gọi hoàng đế là lão gia hỏa.
"Hoàng thượng vẫn khỏe," lão thái giám thành thật đáp.
Tạ Du nghe đến đó liền quay người đổi hướng. Trần công công vội vã theo sau: “Điện hạ, bệ hạ đang đợi ngài...”
Tạ Du nhếch miệng: “Kệ đi, để lão đợi thêm chút, không chết được đâu.”
Trần công công khóe miệng giật giật, đành đáp: "Vâng, điện hạ." Rồi rẽ sang đường khác đi vào hoàng điện.
Mà tin tức Cửu hoàng không bây giờ phải gọi là Thanh Vương, biệt tích tám năm nay trở về nhanh chóng lan ra khắp nơi mọi người bàn tán xôn sao , chủ yếu vị này quá lớn lá gan năm đó quấy cả kinh thành khiến lòng người hoang mang.