Tạ Du đẩy cửa bước vào, đây là Diêu Cung—nơi ở của mẫu thân hắn trước khi nàng mất. Tạ Du vẫn nhớ rõ thân ảnh ôn nhu dịu dàng kia, người luôn đối xử tốt với mọi người; thế nhưng một người như vậy chỉ vì được hoàng đế sủng hạnh mà khiến các phi tần khác nhắm vào. Tạ Du không thể nào quên được cảnh nữ nhân nằm trên giường với chiếc khăn trắng phủ mặt. Tiếng ken két vang lên―khớp xương kêu đôm đốp do lực nắm―trên mặt hắn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại chẳng lộ ra chút tình cảm nào.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, phá vỡ không gian yên tĩnh. Tạ Du khẽ thở ra, hắn bình tĩnh lại—có lẽ hắn đã quá kích động. Nhìn lại căn phòng, sau đó quay người rời đi, chỉ có trong lòng hắn khẽ nhủ: “Mẫu thân, ngài cứ yên tâm, sớm thôi ta sẽ đưa bọn họ xuống bồi tội với ngài.”

Trong lăng điện hoàng cung, trong một căn phòng, một vị trung niên nam tử mang long bào vàng kim ngũ trảo kim long—một thân khí tức áp bức, mặt không giận tự uy—không ai khác ngoài vị đứng đầu Đại Linh, Tạ Hoàng Đông Chiêu. Hắn ánh mắt nghiêm lại, nhìn lên bầu trời đêm, miệng khẽ nói: “Ai… Tiểu Cửu lần này về, e rằng ngay cả lời phụ thân như ta cũng khó bảo đảm a.” Một bên, Trần thái giám không dám lên tiếng, chỉ cung kính đứng đó. Có lẽ người khác không nhìn rõ, nhưng thân là quốc chủ một phương, lại có hoàng đạo long khí phù thân, làm sao không nhìn ra được sâu cạn của con trai mình?

Từ khi Tạ Du bước vào hoàng thành, hắn đã cảm nhận được áp bức mà vị nhi tử này mang lại. Hắn là hoàng đế một nước, ít nhất cũng là tu vi Thất Giai, nửa bước Đạo Hợp Cảnh, nhưng lại nhìn không thấu tu vi Tạ Du.

(P/s: Tu vi chia làm

Nhất Giai: Đoán Thể

Nhị Giai: Luyện Khí

Tam Giai: Trúc Cơ

Tứ Giai: Linh Đan

Ngũ Giai: Nguyên Thần

Lục Giai: Luyện Hư

Thất Giai: Đạo Hợp

Bát Giai: Đại Thừa

Cửu Giai: Vũ Hóa

Thập Giai: Tiên Đài)

Tẩm Cung Hoàng Hậu:

“Ngươi nói Cửu hoàng tử trở về?”

Một vị nữ tử đoan trang, tuy tuổi đã cao nhưng vẫn mang một thân phong vận, dung nhan kiều diễm—vị này không ai khác chính là nữ mẫu thiên hạ Đại Linh Hoàng Triều, Hoàng hậu Hoàng Cẩm Như.

“Vâng, Hoàng hậu. Theo tin tức ta có được, Thanh Vương vừa về liền đi tới Diêu Hi Cung, ở đó rất lâu rồi mới về phủ tước của mình.” Một bên, cung nữ bóp vai vừa tường trình lại những gì thu thập được. Nằm trên ghế, nàng nhíu mày, lúc sau liền giãn hàng mi, nói: “Tận lực tránh xa vị Thanh Vương kia ra, né càng xa càng tốt.” Mấy vị cung nữ nghe xong liền cúi người đi ra—đi đâu tất nhiên là đi truyền lệnh cho mấy vị hoàng tử, hoàng nữ rồi.

Đợi cung nữ đi xong, nàng ta một mặt trầm ngâm, lẩm bẩm: “Tần Phi, Thục Phi, Chu Phi, Dương Phi—liệu các ngươi sẽ sống được bao lâu đây? Ta thật mong chờ hý kịch này.” Nàng mỉm cười, cầm lấy tách trà mà cung nữ dâng lên nhâm nhi, nở nụ cười nghiền ngẫm: “Hoàng thành không an ổn rồi đây.”

Tại một nơi khác trong phủ, một vị dung mạo như ngọc, da trắng như tuyết, nhưng trên mặt nàng lúc này thần sắc khó coi cực điểm, đồng thời lộ vẻ kinh hãi lo lắng. Ở đây không chỉ có mỗi Thục Phi, mà còn ba người khác: Chu Phi Chu Gia Chu Tình, Dương Phi Dương Gia Dương Hiến, Tần Phi Tần Gia Tần Linh và Thục Phi Tử Gia Tử Niên…

Tần Phi lo lắng nói: “Tử muội, ngươi có cách gì không?”

“Chết tiệt, không ngờ tên ranh con kia chưa chết. Mấy tên tử nô hoàn toàn chưa tiếp cận hắn đã chết rồi!” Chu Tình tức giận nói.

“Chuyện này chắc chắn có bàn tay hoàng đế nhúng vào,” Dương Phi sắc mặt không tốt lên tiếng.

Thục Phi nãy giờ yên tĩnh, bỗng cất lời: “May mắn hắn đã được phong vương, mất khả năng tranh giành ngôi vị. Nếu không, chỉ sợ là không có quả ngọt cho ta đâu.” Giọng nói nàng mang chút tức giận, đồng thời cũng may mắn vì hắn đã phong vương. Nếu Tạ Du biết được suy nghĩ ấy, có lẽ sẽ cười nhạo mà nói: các ngươi nghĩ nhiều.

Cách ngày Thái hậu sinh thần không còn bao lâu. Tạ Du một mặt thanh thản nằm trong viện, thoải mái hưởng thụ; thỉnh thoảng vẫn lấy truyền âm phù trò chuyện với sư tôn. Dạo gần đây, tần suất sư tôn hắn liên lạc ngày càng dày, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều—sư tôn hắn dù gì là Cửu Giai cường giả, đâu ngại có chuyện gì khiến nàng sợ.

Mấy ngày này, hắn cũng không phải chỉ nằm im như thế; hắn vẫn tu luyện vận công, mạnh thêm một chút cho kế hoạch sau này. Dù nói Đại Linh nằm ở phía Đông Đông Châu, không nhỏ cũng chẳng lớn, vẫn có cái gọi là đại thế lực—nhưng điều này chẳng liên quan gì đến hắn, kể cả lão cha kia cũng vậy. Sợi dây níu kéo hắn với hoàng triều là mẫu thân, nhưng mẫu thân đã mất, tất cả bây giờ chỉ là hão huyền.

Kế hoạch tiếp theo của hắn là gì ư? Cũng không to hay nhỏ, chẳng phức tạp màu mè—trực tiếp đi tới chỗ ở các nàng, chém một kiếm xuống là xong: nhanh, gọn, lẹ—đúng với câu sư tôn hay treo bên miệng:

“Tiểu Du tử, ngươi muốn làm thì làm lẹ một chút. Đừng dùng mưu mẹo với kẻ yếu, trực tiếp chém là được rồi, ha ha.”

Tạ Du nghĩ lại, bật cười. Quả thật, cứ một kiếm một người liền tốt; kế với kẻ yếu hơn chỉ đau đầu. Còn kẻ mạnh thì sao? Hừ, hừ! Đương nhiên cụp đuôi thôi—đơn giản vì kế cũng vô dụng, đánh không lại người ta còn lên—này gọi là ngu. Còn gọi thế lực ư? Ha ha, thế lực ngươi lớn―ai biết họ có thế lực lớn hơn? Người ta trực tiếp san bằng tông môn ngươi, lúc ấy biết khóc với ai? 

Trở lại chuyện chính: khi hắn trở về, cũng không ai đến cả; trừ mấy vị quan nhỏ, còn lại đều làm ngơ hắn. Tạ Du lại vui vẻ—cái này hợp ý hắn, thanh thản tự do chẳng vui hơn à! Giống cô nương kia… Nhìn lên bầu trời trong xanh sau cơn mưa, Tạ Du không khỏi lẩm bẩm: “Trời thật xanh, giống như Lam Hải vậy. Có thời gian phải kéo nàng ấy đi cùng.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play