Tiểu Liên gần như trợn tròn mắt, nhìn Tần Phong đầy vẻ không thể tin nổi.
“Tần tiên sinh, đừng nói đùa như vậy chứ. Lên đài không phải trò đùa đâu, đó là nơi người ta bỏ mạng đấy!”
Những người đến đây đúng là đủ thành phần kỳ quái, nhưng phần lớn đều là kẻ nghèo túng. Tần Phong nhìn thế nào cũng giống công tử nhà giàu, làm sao lại nghĩ quẩn trong lòng mà đến đây tìm chết?
"Cô không cần lo mấy chuyện đó, chỉ cần dẫn ta đi đăng ký là được!" Tần Phong lạnh nhạt nói. Nói xong, hắn lại ném một xấp tiền vào người Tiểu Liên.
Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, Tiểu Liên hiểu ngay người này không dễ chọc, chỉ có thể cắn răng nói: “Được rồi, thiếu gia đi theo tôi. Nhưng anh cũng phải biết, Đoạn Thủ không phải muốn là có thể khiêu chiến được đâu!”
Tần Phong đi theo Tiểu Liên đến khu vực ghi danh. Người phụ trách đăng ký khi nhìn thấy Tần Phong, liền ngẩn người kinh ngạc. Dù sao thì người như Tần Phong, nhìn thế nào cũng không giống kẻ túng thiếu cần kiếm tiền bằng cách liều mạng.
“Thiếu gia, lên đài thi đấu không phải chuyện đùa. Theo quy định ở đây, một khi đã đăng ký thì mỗi ngày phải đánh ít nhất năm trận. Mỗi người tối đa có thể đánh ba mươi lăm trận. Từ ngày thứ hai trở đi, mỗi đối thủ đều sẽ mạnh hơn, giàu kinh nghiệm hơn! Người bằng tuổi ngươi cũng từng đến, nhưng đa phần còn chưa đến trận thứ ba đã bỏ mạng!”
Rõ ràng đối phương đang muốn khiến Tần Phong biết khó mà lui. Tần Phong chỉ nhàn nhạt gật đầu, hỏi lại: “Vậy phần thưởng đâu?”
Tuy hắn đến đây để rèn luyện bản thân, đề thăng nội lực cổ võ, nhưng nếu có thể kiếm được một khoản lớn thì cũng là chuyện tốt.
Người kia thấy Tần Phong vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, cũng chẳng thèm khuyên thêm. Trong lòng thầm nghĩ lát nữa sẽ tra lai lịch của hắn, nếu là người có thế lực thì sẽ bảo đối thủ nương tay là được.
“Trận đầu tiên thắng được một vạn. Trận thứ hai năm vạn. Thứ ba mười vạn. Thứ tư năm mươi vạn. Trận thứ năm, một trăm vạn!”
Năm trận liên tiếp, tổng cộng là 166 vạn! Nhưng có rất ít người lấy được số tiền này, bởi vì phải thắng cả năm trận thì mới nhận được thưởng. Ví dụ như Phách Hổ, dù thắng bốn trận nhưng không thắng trận thứ năm thì vẫn tay trắng. Ngược lại, hắn còn bỏ mạng trong trận cuối!
“Còn nữa, khán giả có thể tặng thưởng, ngươi sẽ nhận được một phần mười trong số đó!”
Tần Phong gật đầu, tiếp tục hỏi: “Thế nếu thắng sáu trận liên tiếp thì sao?”
Người ghi danh suýt nữa bật cười thành tiếng. Sống sót đến hết ngày hôm nay còn chưa chắc, vậy mà còn mơ tới sáu trận liên tiếp?
“Mỗi trận sau đó, tiền thưởng tăng thêm một trăm vạn. Tức là trận thứ sáu là hai trăm vạn, thứ bảy ba trăm vạn, thứ tám bốn trăm vạn. Nếu ngươi thắng cả ba mươi lăm trận, tổng cộng hơn ba nghìn vạn! Thậm chí được tặng một ức cũng không phải không thể!”
Người kia cười nhạo nói, lại ác ý cố tình vẽ ra một chiếc "bánh vẽ" cực lớn cho Tần Phong. Nếu như chỉ là thanh niên bình thường, nghe xong sẽ bị mê hoặc choáng váng, đắm chìm trong giấc mộng làm giàu chỉ sau một đêm do hắn vẽ ra.
Một ức*! Đó là con số trên trời! (*Một ức = 100 triệu)
Tần Phong vẫn gật đầu thản nhiên: “Không tệ.”
Phần thưởng như thế, đủ để hắn mạo hiểm rồi!
Hắn lấy thiết bị truyền tin ra, đưa ra tư liệu cá nhân.
“Ta đăng ký!”
Người ghi danh nhìn tư liệu Tần Phong, lập tức hiện vẻ "thì ra là vậy".
“Ngươi là cô nhi? Tháng trước mới tiêm thuốc thức tỉnh?”
“Đúng!”
Tiểu Liên nghe vậy, nhất thời cả kinh. Không ngờ tên này còn nhỏ hơn mình tới ba tuổi!
Nhưng khi nhìn quần áo và thiết bị của Tần Phong, nàng cũng mơ hồ đoán được phần nào, có lẽ là kiếm được một khoản nhờ săn dị thú ngoài dã ngoại, sau đó đều tiêu xài hết, cuối cùng bị người khuyến khích đến Hắc Quyền Ngầm. Loại người này không ít, bởi vì Hùng Ưng hội quán cũng cần mở rộng kinh doanh, bọn họ thường dụ dỗ bằng những lời mật ngọt như một đêm giàu to, khiến bao kẻ ôm giấc mộng mà dâng luôn cả mạng sống.
Người ghi danh cũng nghĩ như vậy.
“Xem ra ngươi rất tự tin với thực lực của mình. Được, cho ngươi đăng ký. Ngươi muốn dùng danh hiệu gì?”
Danh hiệu chính là cái tên dùng để thi đấu, như Phách Hổ, Đoạn Thủ vậy.
Tần Phong nghĩ tới tiểu hồ ly vẫn còn ngủ say ở nhà, liền mở miệng nói: “Gọi là Phong Hồ đi!”
--
“Vị tuyển thủ tiếp theo - Phong Hồ, năm nay chỉ mới 16 tuổi! Hahaha, các vị không nghe nhầm đâu, vị này chính là chỉ mới thức tỉnh cách đây một tháng thôi! Đương nhiên, đối thủ lần này của hắn cũng không mạnh lắm, làm sao chúng tôi có thể tàn nhẫn vậy được chứ!”
Dưới khán đài lập tức vang lên một trận cười lớn! Hắc quyền ngầm mà không tàn nhẫn thì còn gọi gì là hắc quyền?
“Đối thủ của hắn là… Hắc Phong Tử!”
Hồ sơ của Hắc Phong Tử lập tức hiện lên.
Tên này đúng là có chút thực lực, dù không có chức nghiệp cố định, nhưng từng biểu diễn đánh ra một quyền có lực công kích lên tới 1000 lực, tương đương G2 đoạn! Hắn là một trong những "quái vật" do Hùng Ưng hội quán bồi dưỡng, thường làm tay chân. Khi có dịp, sẽ được cho lên sàn kiếm tiền, thắng được thưởng trực tiếp một vạn. Nếu diễn tốt, càng có thể kiếm nhiều hơn!
Hắc Phong Tử có chiến tích không tệ, đã lấy mạng 11 người, chỉ thua ba trận!
“Trận này không cần nghĩ! Chắc chắn Hắc Phong Tử thắng!”
“Hắc Phong Tử ra trận, cho lão tử xem ngươi hành xác tên kia thế nào!”
“Cược Hắc Phong Tử thắng!”
Tỷ lệ cược nghiêng về phía Hắc Phong Tử: đặt 300 chỉ thắng 400, tỷ lệ là 3:4. Trong khi đó, cược Tần Phong là 1:1.3, 100 thắng 130.
Nói chung trận đầu không có tỷ lệ cao. Dù ai thắng, nhà cái vẫn kiếm lời. Cũng vì thế, giới dân chơi không bao giờ chọn cược trận đầu. Dù sao cũng chỉ là trận chào hỏi mà thôi.
“Cả hai tuyển thủ đều mang chữ 'Phong', vậy thì để xem, ai mới là người 'cuồng phong' hơn! Trận đấu bắt đầu!”
“Đang đang đang!”
Tiếng chuông vang lên, lồng năng lượng dâng lên bao trọn sân đấu.
Tần Phong và Hắc Phong Tử đối mặt nhau. Cả hai đều mặc quần short và giày tác chiến, nửa thân trên để trần.
Hắc Phong Tử thân hình cao lớn, gần một mét chín, da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn như đá tạc, đầy uy lực.
So sánh với hắn, Tần Phong trông có phần gầy hơn. Làn da khỏe khoắn màu tiểu mạch, vóc người tuy săn chắc nhưng vẫn còn dáng dấp thiếu niên, cao khoảng 1m78, thấp hơn đối thủ gần cả cái đầu.
"Tiểu tử, ta sẽ xé xác ngươi ra!" Hắc Phong Tử nhe ra một hàm răng trắng, nhìn tựa hồ có vẻ càng sắc nhọn, “Xé nát ngươi xong, ta thuận tiện đem về nấu ăn luôn! Da thịt non mịn như ngươi vậy, chắc chắn hương vị không tồi đâu!”
Ánh mắt Tần Phong trầm xuống, lóe lên một tia sát khí. Xem ra, lần này không cần nương tay rồi.
Hắc Phong Tử lập tức lao tới, nắm đấm mang theo sức mạnh uy vũ!
Tần Phong hoàn toàn có thể nhất kích tất sát, nhưng hắn không muốn để lộ thực lực quá sớm. Tuy nhiên, cũng không đồng nghĩa với việc hắn sẽ nương tay!
“Phanh!”
Tần Phong chớp lấy thời cơ, tung một quyền thẳng vào mặt Hắc Phong Tử!
Đối thủ bị đánh lệch cả đầu, miệng phun đầy máu, hai chiếc răng trắng văng ra xa hơn hai mét!