“Không phải muốn ăn ta sao? Chút bản lĩnh này mà cũng đòi xưng hùng? Hử?”

Tần Phong lần nữa vung quyền!

“Phanh!”

“Bang bang!”

Một bên khuôn mặt Hắc Phong Tử bị đánh sưng vù, tím bầm đến mức biến dạng. Dưới khán đài, đám khán giả vốn đang bàn tán ngược xuôi nay lập tức im bặt, sau đó là từng tiếng hò hét phấn khích vang lên như sấm.

“Oa! Số 182 vừa thưởng cho Phong Hồ 10 vạn! Mau xem hắn nói gì! Ha ha, chắc chắn là nữ lão bản rồi, còn nói muốn bao nuôi Phong Hồ, bảo hắn đừng đánh nữa mà theo cô ấy!”

Khi số tiền thưởng của Tần Phong không ngừng tăng lên, Hắc Phong Tử, kẻ đang bị đánh cho bầm dập mặt mũi lại càng thêm phẫn nộ.

“Tiểu tử, đi chết cho ta!”

Hắn gào lên giận dữ, tung một cước đá về phía Tần Phong. Không chỉ vậy, mũi giày hắn đột nhiên bật ra một lưỡi dao sắc bén. Nếu cú đá này trúng vào ngực hay bụng, Tần Phong chắc chắn bỏ mạng ngay tại chỗ.

Giày mà Tần Phong mang đều là hàng tiêu chuẩn của Hùng Ưng hội quán, không có loại cơ quan ám khí này. Nhưng giày của Hắc Phong Tử tuy bề ngoài giống hệt, lại hiển nhiên đã bị chỉnh sửa để ám sát.

Rõ ràng là chơi xấu.

Nhưng ở chốn Hắc Quyền Ngầm này, không có khái niệm công bằng hay không công bằng, chỉ có thắng lợi thì sống. Bên thua cuộc, kết cục đã định sẵn là tử vong!

Tần Phong cười lạnh, bàn tay như vuốt chim ưng chụp lấy cổ chân Hắc Phong Tử.

“Rắc!”

Hai tay hắn đan chéo, mạnh mẽ bẻ gãy chân đối phương!

Chưa kịp kêu thảm, Hắc Phong Tử đã bị Tần Phong lật chân ngược lên, lực đạo như cuồng phong, khiến chính mũi dao trên giày hắn đâm ngược vào trán!

“Phập!”

Lưỡi dao xuyên sọ. Con ngươi Hắc Phong Tử giãn ra, thần trí tan biến. Hắn chỉ còn chút giãy giụa yếu ớt rồi ngã gục.

“Phanh!”

Tần Phong đẩy nhẹ, xác Hắc Phong Tử rầm một tiếng đổ vật xuống sàn đấu. Máu trào ra như suối, nhuộm đỏ cả vành mắt chưa kịp nhắm lại của hắn.

Không khí xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng đến quỷ dị. Phải đến khi màn hình lớn phóng to gương mặt Hắc Phong Tử, khán giả mới bắt đầu phản ứng, rồi sau đó là một cơn cuồng nhiệt bùng nổ như lôi đình!

Ở một sàn đấu khác, cái chết của tuyển thủ có thể khiến khán giả hoảng hốt. Nhưng ở đây, lôi đài hắc quyền, cái chết chính là thứ họ khát khao! Mùi tử vong như chất gây nghiện, khiến đám đông rít gào điên cuồng. Tần Phong lại một lần nữa kéo cao phần thưởng và tỷ lệ cược.

“Đang đang đang!”

Tiếng chuông vang lên, trọng tài tuyên bố: Tần Phong thắng!

Người dẫn chương trình lập tức hét lên, giọng điệu vô cùng sôi nổi:

“Chúc mừng Phong Hồ! Thực lực của hắn khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác! Tuy nhiên, vừa rồi Hắc Phong Tử có phần khinh địch. Phong Hồ rõ ràng sở trường về tốc độ, nhờ vào khả năng né tránh linh hoạt mà giành chiến thắng. Hắc Phong Tử chưa kịp phát huy thực lực đã thất thủ!”

Ngôn từ của người chủ trì hăng hái kích động mọi người. Nhưng trên thực tế, Tần Phong tốc độ nhanh, thế nhưng lực lượng cũng không hề kém, bằng không làm sao bẻ gãy chân Hắc Phong Tử? Tuy nhiên, người chủ trì tự nhiên muốn "dương ngắn tránh dài", do đó, làm khán giả đưa ra phán đoán sai lầm, như vậy Hùng Ưng hội quán mới càng kiếm được nhiều tiền.

Rất nhiều người đều nghĩ người chủ trì nói đúng. Tần Phong dáng người nhỏ gầy, tự nhiên càng linh hoạt nhanh nhẹn, cho nên, hắn thắng không có gì là bất ngờ.

“Biết vậy nãy đặt cửa Phong Hồ rồi!”

“Trận này xem kỹ lại, xem đối thủ có mạnh hay không.”

“Trận thứ hai thường cũng không quá lợi hại đâu.”

Quả nhiên, trận thứ hai bắt đầu, đối thủ cũng chỉ ngang hàng với Hắc Phong Tử, không mạnh cũng chẳng yếu hơn bao nhiêu. Kết quả là Tần Phong thắng, lần này không giết đối phương, mà hấp thu nội lực, khiến kẻ kia coi như bị phế bỏ.

Trận thứ ba, trận thứ tư… tất cả đều kết thúc nhanh chóng với thắng lợi của Tần Phong, mỗi trận chưa đầy mười phút!

Chiến tích của Tần Phong càng lúc càng chói sáng, tiền thưởng và tỷ lệ cược tăng vọt. Mọi người đối với hắn tràn ngập lòng tin, trong mắt khán giả bây giờ, hắn hôm nay nhất định có thể thắng liên hoàn 5 trận.

Trong hậu trường, trong văn phòng xa hoa, ánh đèn dịu nhẹ phủ xuống gương mặt một thanh niên chừng 27–28 tuổi đang nhấm nháp ly rượu đỏ. Một nữ nhân ăn mặc hở hang quỳ dưới chân hắn, ân cần đút từng quả nho vào miệng hắn.

Thanh niên này chính là Giang Thiếu Dương, tổng giám đốc hiện tại của Hùng Ưng hội quán, người phụ trách sàn đấu này. Hắn sở hữu thực lực F7 đoạn, ở Thừa Bắc cũng thuộc hàng cao thủ hiếm có.

"Tiểu tử kia không tồi," hắn lười biếng phán một câu, “Cho hắn ở lại thêm một ngày. An bài một đối thủ mạnh chút.”

Lời vừa dứt, tai nghe của trọng tài và người dẫn chương trình đều vang lên chỉ thị.

Kỳ thực, làm như vậy là rất sáng suốt. Nếu không xuất hiện chuỗi 5 trận thắng liên tiếp thì thực sự khó mà khơi gợi được hứng thú của đám đông. Hơn nữa, cái cảm giác "phản kích từ tuyệt cảnh" như thế này lại càng khiến khán giả cảm thấy kích thích, thích thú theo dõi.

Tuy nhiên, việc sắp xếp cho tuyển thủ mạnh xuất chiến là để tránh việc lôi đài phải bồi tiền (thua lỗ). Những tuyển thủ lợi hại sẽ khiến nhiều người đặt cược vào kẻ đang khiêu chiến, cũng có một số thích cảm giác mạo hiểm, bất ngờ mà chọn người thủ lôi.

Phách Hổ trước đó là một ví dụ rõ ràng.

Đúng lúc đó, Tần Phong giơ tay, ra hiệu muốn nói chuyện với trọng tài.

"Ngươi có chuyện gì?" Trọng tài hỏi.

"Ta muốn khiêu chiến một người, chính là tên Đoạn Thủ vừa đánh trận trước!" Tần Phong đáp, ánh mắt kiên định.

Trọng tài ngẩn người, sau đó gật đầu: “Ta biết rồi. Nhưng có được hay không phải để cấp trên quyết định.”

"Tốt." Tần Phong đáp gọn, rồi quay về chỗ nghỉ ngơi.

Trên thực tế, hắn cũng không cần nghỉ, bốn đối thủ trước chẳng tiêu hao bao nhiêu sức lực. Tên tuyển thủ thứ tư vừa rồi chỉ là G4 đoạn, còn Đoạn Thủ, ít nhất cũng là G6 đoạn! Một thân nội lực kia nếu hấp thu được sẽ rất đáng giá!

Trong hậu trường, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Giang Thiếu Dương đột nhiên lạnh xuống. Hắn ghét nhất là người tự ý vượt khỏi phạm vi cho phép, càng ghét hơn kẻ dám thách thức quyền uy của mình. Tần Phong rõ ràng đã chạm đến giới hạn thần kinh của hắn.

"Hắn đã không biết sống chết, vậy thì thành toàn cho hắn." Giang Thiếu Dương nói, “Nhớ điều chỉnh tỷ lệ cược lên cao, kích động khán giả đặt tiền!”

Người bên cạnh lập tức gật đầu xác nhận.

Năm phút sau, giọng nói người dẫn chương trình lại vang lên:

“Oa úc! Ta vừa nhận được tin nóng, Phong Hồ yêu cầu đối thủ tiếp theo là Đoạn Thủ! Một cú sốc lớn! Không biết ai cho hắn dũng khí này, chẳng lẽ hắn không thấy cảnh Phách Hổ bị Đoạn Thủ nghiền nát sao?”

Đám khán giả lập tức cười rộ lên, phần lớn đều lộ vẻ giễu cợt.

“Muốn khiêu chiến Đoạn Thủ? Điên rồi chắc!”

“Không có não à? Trận này chắc chắn thua!”

“Não tàn, lãng phí thời gian! Mau cho hắn chết đi!”

“Ta chờ xem Đoạn Thủ bẻ gãy hắn từng khúc thành một quả bóng đi!”

Tiếng la ó vang lên như sóng, chẳng mấy ai tin Tần Phong có cửa thắng.

“Chẳng lẽ đây là trận báo thù cho Phách Hổ? Chúng ta cùng xem tỷ lệ cược thế nào!”

Màn hình lớn hiện lên tỷ lệ cược:

 * Tần Phong: 1 ăn 8

 * Đoạn Thủ: 5 ăn 6

Rõ ràng là một kèo chênh lệch!

Nhưng người dẫn chương trình vẫn cố vớt vát, ra sức tâng bốc Tần Phong, nói có thể xảy ra bất ngờ. Những lời đó khiến không ít người bán tín bán nghi, bắt đầu đặt cược phân tán.

Dù sao, trong mắt số đông, đây là một trận tử chiến nghiêng hẳn về một phía.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play