Một cường giả như thế mà chỉ được dùng để trông cửa, đủ thấy đấu trường quyền thuật ngầm này có thế lực lớn đến mức nào.
Tần Phong biết rõ, nơi này chính là hội sở bán chính thức của Hùng Ưng bang, và người đứng sau không ai khác ngoài Phó khu trưởng Lâm Tăng!
“Tiên sinh, hoan nghênh đến với hội sở Hùng Ưng!”
Trước cửa, hai bảo tiêu đứng nghiêm bất động. Nhưng mấy cô gái với gương mặt xinh đẹp, được gọi là các tiểu thư hội sở*, vừa thấy Tần Phong đã tươi cười bước ra đón tiếp nồng nhiệt.
(*Tiểu thư hội sở: tiếp viên, làm công việc tiếp khách. Cách gọi này thường mang ý mỉa mai hoặc tô vẽ cho thân phận cao cấp hơn.)
Tần Phong mặc bộ trang phục sang trọng, mỗi món ít nhất cũng tầm bốn, năm nghìn. Trên cổ tay đeo chiếc máy truyền tin trị giá mười vạn. Một thân khí chất "thổ hào", trông chẳng khác gì thiếu gia con nhà giàu.
Phú nhị đại! Mọi người âm thầm dán nhãn này cho Tần Phong trong đầu.
Tần Phong khẽ gật đầu, tiện tay ném ra mấy ngàn tiền mặt, đưa cho một trong số các cô gái.
“Dẫn ta đến đấu trường quyền thuật dưới lòng đất.”
Cô gái kia chỉ liếc qua độ dày xấp tiền đã không kìm được vui sướng, ánh mắt nhìn Tần Phong cũng trở nên rực rỡ khác thường.
"Tiểu Liên sẽ dẫn ngài đi, tiên sinh mời bên này!" Cô gái tên Tiểu Liên cúi người làm động tác mời, mặt mang vẻ tự đắc, còn liếc sang những người khác với ánh mắt hàm ý đắc ý sâu xa.
Mấy cô nàng tiếp viên còn lại thấy không moi được chỗ tốt gì, chỉ có thể bĩu môi, trợn trắng mắt rồi quay đi tìm kim chủ khác. Trong lòng thầm mắng tiểu yêu tinh Tiểu Liên kia thật tốt số, lại gặp được một kim chủ tốt như vậy, ngoại hình cũng đẹp hơn nhiều so với đám lão già khác.
Tiểu Liên đưa Tần Phong vào thang máy, bấm nút xuống tầng hầm.
“Tiên sinh quý danh là gì ạ?”
"Không cần khách sáo, gọi Tần là được." Tần Phong nói ngắn gọn.
“Không biết Tần tiên sinh nhà làm gì vậy? Nhìn ngài trẻ như vậy mà khí chất thật bất phàm!”
Tiểu Liên cố gắng bắt chuyện, nhưng Tần Phong không mấy mặn mà, lạnh lùng nói: “Giới thiệu cho ta về đấu trường dưới đất đi.”
Tiểu Liên khẽ giật mình, cảm thấy vị khách này e rằng không dễ hầu hạ.
"Vâng, Tần tiên sinh. Chúng ta sắp tới nơi rồi. Hôm nay lên sân khấu theo thứ tự là Hắc Hùng, Lao Khắc Tư, Cấp Trảm... thực lực bọn họ đều rất mạnh! Toàn bộ đều là Năng Lực Giả cấp G!" Tiểu Liên vội nói. Lúc này, thang máy đã mở, âm thanh náo nhiệt lập tức ập tới như sóng gào.
“Tần tiên sinh mời đi lối này!”
Tiểu Liên dẫn đường. Sau khi đi qua một hành lang dài, trước mắt bỗng trở nên rộng mở.
Đấu trường quyền thuật dưới lòng đất
Đó là một kiến trúc tựa như sân vận động loại nhỏ, cao ít nhất ba tầng, trung tâm là một võ đài lớn hơn hai mươi mét, được bao phủ bằng một lớp kết giới trong suốt.
Tần Phong không khỏi giật mình. Thật là chơi lớn! Loại lồng bảo hộ này vốn dùng để phòng thủ trước dị thú tấn công thành, thế mà giờ lại được đem dùng cho đấu trường quyền thuật!
Xung quanh võ đài là các khán đài xây theo hình bậc thang, có thể chứa ít nhất cả vạn người. Khắp nơi trong công trình là các cột trụ cao hơn ba thước, mỗi cột đều gắn màn hình điện tử truyền hình trực tiếp trận đấu.
"Vận khí của Tần tiên sinh thật tốt, đang đúng lúc đến trận đấu thứ năm trong ngày!" Tiểu Liên vội giới thiệu. “Người giữ lôi đài là Phách Hổ, còn đối thủ của hắn là Đoạn Thủ, người đã liên tục thắng tám trận, đây là một trận khiêu chiến vượt cấp rất được mong chờ!”
“Ngài có thể mở máy truyền tin kết nối với mạng công cộng để theo dõi tỉ lệ đặt cược và tiền thưởng dành cho các tuyển thủ.”
"Ừm." Tần Phong khẽ gật đầu.
Tuy chưa rõ cụ thể quy tắc ở Thừa Dương thị, nhưng đời trước hắn cũng từng đặt chân tới nhiều sàn đấu ngầm tương tự, chỉ là với tư cách khán giả, khi ấy hắn vẫn còn khá yếu.
Hắn mở máy truyền tin, lập tức thấy rõ tỉ lệ cược: Đặt cược Phách Hổ thắng là 1 ăn 5, nghĩa là nếu đặt 100 thì ăn được 500. Còn Đoạn Thủ là 6 ăn 7, đặt 600 mới ăn được 700. Rõ ràng, phía tổ chức không mấy lạc quan về Phách Hổ.
Cả hai tuyển thủ đều có cột "tiền thưởng khán giả", dành cho những trận đấu gay cấn khiến người xem hưng phấn, càng kích thích, người xem càng sẵn sàng "boa".
Lúc này, hai tuyển thủ đã bước lên võ đài. Tần Phong không vội đặt cược, còn Tiểu Liên có vẻ định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Các vị khán giả, trận đấu đặc sắc tiếp theo sắp bắt đầu! Hoan hô lên nào~~!" Tiếng người dẫn chương trình vang lên khắp nơi, cực kỳ hào hứng.
Tần Phong tập trung ánh mắt vào võ đài.
Trên sàn, tình trạng của Phách Hổ rõ ràng không ổn, trên người đã có không ít thương tích, mặt mũi bầm tím. Trong khi đó, Đoạn Thủ lại vô cùng sung mãn, khí thế ngút trời.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, gần như không có gì bất ngờ, Đoạn Thủ lao lên tấn công dữ dội, chẳng mấy chốc đã áp đảo hoàn toàn Phách Hổ, khiến đối phương không còn sức chống đỡ.
“Đoạn Thủ! Đoạn Thủ!”
“Đánh chết hắn đi!”
Đám đông cuồng loạn hét lên.
Lúc này, Tần Phong nhận ra cột tiền thưởng cho cả hai tuyển thủ đang tăng vọt, trong đó Đoạn Thủ tăng mạnh nhất.
“[Số 721] thưởng 10 vạn cho Đoạn Thủ, yêu cầu hắn bẻ gãy cổ Phách Hổ! Ha ha ha, để xem Đoạn Thủ biểu diễn ra sao!”
Trên sàn, Đoạn Thủ nở nụ cười tàn độc, lao đến…
"Răng rắc!" Một tiếng giòn tan vang lên.
Cánh tay Phách Hổ bị bẻ quặt lại thành góc quái dị, một đoạn xương thậm chí đâm thủng cả da thịt, trông cực kỳ kinh khủng!
"Aaa!!" Tiếng hét thảm vang lên.
Khán giả không những không kinh hoàng mà càng thêm phấn khích!
“Đoạn Thủ! Đoạn Thủ!”
Tiếng cổ vũ vang như sấm.
Đoạn Thủ tiếp tục ra tay!
"Rắc!" "Rắc!" “Rắc!”
Liên tiếp những tiếng xương gãy vang lên, bốn chi của Phách Hổ bị vặn gãy hoàn toàn.
“Số 721 tiếp tục thưởng 10 vạn! A, còn có số 221, số 1032! Trời ạ, các lão bản thật sự rất thích màn trình diễn của Đoạn Thủ!”
Đoạn Thủ vung tay như muốn phô trương chiến tích, khiến đám đông càng thêm điên cuồng.
"Ta nhận thua! Ta nhận thua!!" Phách Hổ gào khóc, ánh mắt đầy sợ hãi.
"Nhận thua? Trên đấu trường ngầm, không có chuyện nhận thua!" Đoạn Thủ bước tới, vặn gãy cổ Phách Hổ!
"GRÀOO~~!!!" Khán đài bùng nổ!
Cả khán trường như phát cuồng, hét lớn, hò reo, giậm chân, mặt đỏ tía tai.
"Hóa ra 'màn trình diễn đặc sắc' chính là hành hạ và tàn sát đối thủ dã man hơn sao?" Tần Phong khẽ cười lạnh.
Dù đã sống lại một đời, hắn vẫn không thể quen với kiểu điên loạn này. Có lẽ bởi vì đám đông này chỉ là thường dân, không có lối thoát. Họ dồn mọi bạo lực, mọi cảm xúc phẫn uất của mình, phát tiết tại đây.
Tần Phong có thể ngửi thấy khí tức hắc ám.
Giọng hắn rất nhỏ, cộng thêm âm thanh điên cuồng xung quanh nên Tiểu Liên không nghe được. Nhưng cô ta vẫn nhận ra, Tần Phong không quá cao hứng, thậm chí còn có phần mất hứng.
“Nếu Tần tiên sinh không thích ồn ào, chúng ta có thể vào phòng riêng, nơi đó vừa yên tĩnh vừa có thể xem thi đấu rõ ràng hơn.”
Tần Phong lạnh lùng lắc đầu:
“Không cần. Ta đối với trận đấu này rất có hứng thú. Muốn hét thảm như vậy, vậy liền khiêu chiến Đoạn Thủ này đi!”