Thật ra, vụ mất ổn định không gian lần trước xảy ra cách đây khoảng một tháng, chính là do bọn chúng gây ra.
Hoặc cũng có thể, đó là một màn thị uy có chủ đích. Và trong hành động đó, bọn chúng đã chú ý đến sự tồn tại của Trần Minh.
Trên người Trần Minh có một loại đặc điểm mà tổ chức phản nhân loại cực kỳ yêu thích, vì tư lợi, còn rất dối trá.
Vì thế, bọn họ lấy danh nghĩa tiểu đội, chiêu mộ Trần Minh. Nửa tháng trước, Trần Minh cũng chính thức tham gia vào một hành động “hắc ăn hắc”.
Đội dong binh bị chúng giết sạch cũng là một tiểu đội khá có tiếng ở khu Thừa Bắc, vậy mà Trần Minh chẳng hề thấy có gì sai. Ngược lại, hắn còn cho rằng đó mới chính là cách sinh tồn ở dã ngoại, không có đạo đức, không có pháp luật, chỉ có nắm đấm mới là lẽ phải.
Không chỉ vậy, Trần Minh còn cho rằng, những người không thức tỉnh, chỉ là những con sâu cái kiến mà thôi.
Sau đó, tiểu đội tiếp tục sử dụng người thường làm mồi dụ dị thú, phân tán lực tấn công, tục xưng là "câu cá". Trần Minh không chỉ không phản đối mà còn là kẻ lên kế hoạch và chỉ đạo thực thi. Với hắn, đây là sở trường.
Trần Minh ở trong đội này lăn lộn đến phong sinh thủy khởi, càng vì được coi trọng nhờ khả năng tính toán mà trở nên đắc ý.
Còn việc tay mình đã nhuốm máu, tâm hồn đã đen kịt từ lâu, hắn không quan tâm.
Hắn cảm thấy mình đã thành công.
Và lần hành động này, chính là một cuộc thử nghiệm cuối cùng của tiểu đội đối với Trần Minh.
Chúng nói với hắn rằng, có một tổ chức đang cần mua Dị Năng Giả mới thức tỉnh, giá cả lên đến ba ngàn vạn.
Nếu vụ này thành công, riêng Trần Minh sẽ được chia ba trăm vạn.
Khoản tiền từ trên trời rơi xuống này khiến hắn hành động vô cùng tích cực. Cuối cùng, mục tiêu được chọn là Triệu Viên Viên!
Thật ra, Trần Minh còn hy vọng người bị chọn là Tần Phong hoặc Chu Hạo, nhưng bọn họ lại không phải Dị Năng Giả.
Chỉ là hắn không ngờ, nhóm người thực hiện vụ này lại bị Tần Phong giết sạch.
‘Hắn không phải chưa thức tỉnh sao? Sao lại biết cổ võ? Sao lại có phù văn trang bị? Còn là ngân quang?!’
‘Xong rồi, nếu thân phận những kẻ kia bị tra ra, có khi ta cũng bị lôi theo!’
‘Tần Phong, ghê tởm, đánh chết!!’ Trần Minh hận thấu xương Tần Phong.
Ngay lúc đó, ánh mắt của Tần Phong nhìn sang hắn. Ánh mắt ấy lạnh như băng, rõ ràng là mùa hè, nhưng lại khiến Trần Minh rùng mình.
Trong lòng hắn dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ, như thể Tần Phong đã biết điều gì đó.
Chỉ là, đúng lúc này, đội tuần tra gọi mọi người lên xe. Trần Minh vội vàng tránh ánh mắt của Tần Phong.
…
Đội tuần tra nhanh chóng mang những người còn lại đi lấy lời khai, trong hoàn cảnh an tĩnh, những học sinh này mới bắt đầu ổn định tinh thần. Nhưng khi được hỏi chi tiết, rất nhiều người đều là hỏi một ba không biết.
Tần Phong thì bình tĩnh hơn rất nhiều.
Xét cho cùng, đây vốn dĩ đã là một vụ thảm án mà những học sinh tốt nghiệp lớp trung đẳng vô tội vô tình vướng phải.
Chỉ là không ai ngờ được, cuối cùng lại có một học sinh trong số đó diệt sạch cả tổ chức phản nhân loại.
Mọi chuyện dường như vẫn còn chìm trong sương mù…
---
“Cậu sớm biết bọn chúng sẽ đến sao?”
“Không biết.”
“Vậy vì sao cậu lại mang vũ khí? Một học sinh vừa tốt nghiệp, mới thức tỉnh, làm sao lại có được phù văn vũ khí?!”
Tần Phong ngẩng đầu nhìn người hỏi, thấy trong mắt đối phương hăng hái bừng bừng, ánh mắt lưu luyến trên món phù văn vũ khí.
Hắn tự nhiên liền hiểu, không có một người nào thấy một món ngân quang phù văn vũ khí mà không động tâm. Đối phương hiển nhiên là đang cố gắng moi ra được manh mối gì đó, tốt nhất là làm cho hắn cũng liên lụy vào trong vụ này. Đến lúc đó, món vũ khí kia rốt cuộc thuộc về ai còn chưa biết được.
Tần Phong lạnh lùng nhìn đối phương:
“Tôi hiện tại là người bị hại. Lẽ nào chỉ vì tôi giết kẻ địch mà các ông muốn tra xét tôi như một tội phạm?”
Ánh mắt hắn mang theo sát khí.
Dù là kiếp trước hay sau khi sống lại, Tần Phong đã giết không ít người. Toàn thân hắn vẫn còn đẫm máu, sát khí lạnh lẽo khiến người ta khiếp đảm.
“Cậu đừng hiểu lầm, chỉ là chúng tôi cần phải tìm được một ít đầu mối thôi!” Người đội tuần tra chột dạ, vội vàng ho nhẹ một tiếng rồi chuyển đề tài.
“Gần đây cậu có đắc tội với ai không?”
“Không rõ.”
“Bọn chúng có nói gì trước khi ra tay không?”
“Nói là muốn bắt nữ, giết nam.”
Người đội tuần tra cau mày, ghi chép lời Tần Phong lại. Trong lòng ông đã có một suy đoán, rất có thể đây là một hành động thị uy.
Đúng lúc đó, Tần Phong lại tiếp lời:
“Bất quá, sau đó bọn chúng lại nói, muốn bắt một người, chính là người duy nhất trong chúng tôi đã thức tỉnh dị năng. Tôi nghi ngờ bọn chúng có ý định gây bất lợi với cô ấy.”
Câu này khiến người đội tuần tra khẽ động trong lòng. Tần Phong không nói thêm gì nữa, lại hỏi câu khác, hắn chỉ im lặng.
Phía đội tuần tra lại có thêm tiến triển.
“Không thể xác định toàn bộ là người của Nhện Đen, nhưng vài kẻ trong số đó là tội phạm truy nã, một số còn từng lập đội dong binh ở Thừa Bắc.”
“Ừ, tốt! Đã biết!.”
Tuy vụ việc ảnh hưởng khá nghiêm trọng, nhưng vì có Tần Phong ra tay ngăn chặn, nên thiệt hại không quá lớn.
“Cảm ơn cậu đã phối hợp. Nếu sau này có tiến triển mới, chúng tôi sẽ liên lạc lại.”
“Được.”
Tần Phong rời khỏi cùng những người khác. Chu Hạo và Tiếu Tĩnh đang chờ hắn.
“Rốt cuộc sao lại xảy ra chuyện như thế chứ? Dương Thiến thật sự đáng thương!” Tiếu Tĩnh cắn răng. Dương Thiến đã trải qua phẫu thuật, nghe nói mất một chân, tinh thần sụp đổ hoàn toàn.
Tần Phong sắc mặt cứng đờ.
“Ta còn chút chuyện, đi trước.”
“A... được rồi!” Tiếu Tĩnh gật đầu.
“Phong tử, nhớ kỹ ba ngày nữa đi báo danh Học viện Cao đẳng nha!”
Tần Phong phất tay ra hiệu đã nhớ.
Toàn thân vẫn còn vết máu, hắn tìm một góc vắng, cởi áo sơ mi ném vào thùng rác, bảo Tiểu Bạch trong ba lô lấy ra đồng phục tác chiến của mình.
Thay quần áo xong, Tần Phong quay lại khu làm việc của đội tuần tra, tìm một chỗ kín đáo chờ đợi, như một con thợ săn đang rình mồi.
Không lâu sau, hắn thấy một người đi ra. Là Trần Minh!
Đội tuần tra cũng không phải vô dụng. Sau khi xác nhận danh tính vài kẻ bị giết, liền lần ra liên hệ của Trần Minh với chúng.
Trần Minh diễn xuất vô cùng tốt. Kỳ thực, trước khi đến, hắn đã dự liệu đến trường hợp tệ nhất.
Thế nên hắn tỏ ra vô cùng bàng hoàng và đau khổ.
“Khó trách mấy ngày trước bọn họ cứ hỏi tôi quanh đây có ai mới thức tỉnh không. Tôi cứ tưởng đội trưởng bọn họ muốn tuyển Dị Năng Giả…
Mọi người biết đấy, bạn học tôi hoàn cảnh gia đình không tốt, nên tôi còn nhiệt tình hỏi giúp.
Nếu biết trước như vậy... tôi tuyệt đối sẽ không nói!
Tôi... tôi có lỗi với mọi người quá!”