Trong khoảnh khắc ấy, những thiếu niên vốn đang tuyệt vọng đều trợn to hai mắt, con ngươi co rút lại.

Tần Phong đảo mắt quan sát một vòng, lập tức phát hiện, Trần Minh không còn ở đây.

Nhưng Triệu Viên Viên thì vẫn còn. Không chỉ vậy, thần sắc nàng ngây dại, như thể bị chuốc rượu, cả người mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, chẳng còn chút sức lực nào để trốn chạy.

Tần Phong còn không rõ sao? Rõ ràng là nàng bị bỏ thuốc rồi!

Tốt! Rất tốt!

Một đám đại hán như bầy sói vồ lấy dê con, định bắt đi đám học sinh này. Nhưng Tần Phong sao có thể để mặc bọn chúng đạt được mục đích?

“Sang” Thanh Vương Đao ra khỏi vỏ, mang theo một vệt thanh quang cùng sát ý trầm tĩnh.

Đám đại hán đeo khẩu trang hình Nhện Đen đã tản ra khắp nơi. Lúc này, súng chỉ là công cụ uy hiếp, chứ không thể dùng để giết người, vì đồng bọn của chúng đang đứng xen lẫn khắp nơi, bắn bừa chỉ tổ gây thương vong lẫn nhau.

Cho nên, Thương Giới Giả, loại chức nghiệp giả xếp hạng thứ ba mới có nhiều hạn chế như thế. (*Tác giả ghi là thứ 4, nhưng mà có 3 nghề à, nên mình đổi lại thành 3 nha)

Cũng chính lúc này, bởi sự phân tán đó, đã tạo cơ hội cho Tần Phong!

Nội lực vận chuyển, Tần Phong như mũi tên rời cung lao vọt tới!

Thanh Vương Đao vung lên, lưỡi đao xẹt qua cổ một người như chém vào hư không.

Đây là một thanh đao được chế tác từ tài liệu của dị thú cấp Thú Vương, khảm thêm phù văn đặc chế, phát ra ánh bạc lấp lánh, giao cho nó thân phận Truyền Kỳ.

Và ngay lần đầu tiên gặp máu, liền bày ra sự cường đại của mình. Một đao chém ra, không chút lực cản. Khiến người ta hoài nghi, vừa rồi mình thật sự chém trúng người sao? Thậm chí còn dễ hơn cả cắt đậu hủ, như thể chém vào không khí vậy!

Tần Phong không chút chần chờ, lại vung đao, bổ vào cổ kẻ địch kế tiếp.

Lại một tên bị cắt ngang cổ, thần sắc kinh ngạc tột độ hiện rõ trên khuôn mặt.

Quá nhanh! Thanh quang bạc lóe lên, trở thành ánh sáng cuối cùng in vào mắt hắn.

Lúc này, kẻ bị giết đầu tiên mới rớt đầu xuống đất, nụ cười dữ tợn còn chưa kịp tắt trên môi.

“Phốc!!!”

Đầu rơi, máu tươi phun thẳng lên hơn một trượng!

Tần Phong không dừng lại, hắn tiếp tục hành động.

“Cổ Võ Giả! Cẩn thận!”

Đám người đeo khẩu trang Nhện Đen phản ứng cực nhanh, lập tức rút vũ khí xông lên tấn công Tần Phong.

“Bá!”

Một thanh đao chém tới trước mặt Tần Phong. Nhưng hắn không né, mà trực tiếp dùng Thanh Vương Đao đối đao cứng chọi cứng.

Theo lẽ thường, hai bên sẽ giằng co vài chiêu, tạo cơ hội cho đồng bọn tiếp ứng. Nhưng đao của đối phương... không kịp phát lực, đã bị chém đứt không một tiếng động.

Phải biết, đó là đao hợp kim thép mua giá 2 vạn, vậy mà lại dễ dàng bị chém gãy!

Tới lúc này, bọn chúng mới thấy rõ: Thanh Vương Đao trong tay Tần Phong tuy mỏng nhẹ, nhưng ánh bạc kia khiến ai nấy đều khiếp sợ.

“Phù văn trang bị cấp Ngân Quang!”

“Không thể nào!”

“Khỉ thật, không phải chỉ là học sinh thôi sao?!”

Cả đám gào lên, đồng loạt xông về phía Tần Phong.

Trong thoáng chốc, Tần Phong đã lao vào vòng chiến, chiến đấu với một đám người.

“Chạy đi! Các người mau trốn trước!”

Chu Hạo hét lớn, bản thân cũng lăn một vòng đến gần hai xác chết, nhặt lấy vũ khí rơi ra.

Một bàn tay khác cũng thò tới, là Tiếu Tĩnh!

Hai người liếc nhau, không nói lời nào, chia nhau vũ khí. Họ tuy không có sức mạnh như Tần Phong, nhưng cũng không cam lòng thúc thủ chịu trói*. 

(*Thúc thủ chịu trói: (束手就擒) có nghĩa đen là “trói tay chờ bị bắt”, còn nghĩa bóng là: Bỏ mặc số phận, không phản kháng, cam chịu bị khuất phục hoặc bị bắt giữ.)

Các bạn học còn lại chưa ai thức tỉnh, trong lòng đều sợ hãi tột độ. Nhưng lời Chu Hạo vừa nói, khiến họ như tìm được người tâm phúc.

Cả đám lập tức tháo chạy!

“Vương bát đản! Bắt lấy con nhỏ kia, rút lui!”

Tên cầm đầu hô lớn. Hắn đã bắt đầu có ý rút lui, và mục tiêu của bọn chúng, vốn dĩ chỉ là Triệu Viên Viên!

“Bảo vệ Triệu Viên Viên!” Tần Phong quát lớn.

Chu Hạo và Tiếu Tĩnh tuy không rõ lý do, nhưng không chút do dự chắn trước người Triệu Viên Viên.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Đạn bay tới như mưa.

Bọn cướp có mặc áo chống đạn, nhưng nếu trúng vào đầu thì vẫn mất mạng như thường.

“Khốn kiếp, giết cho tao!”

Một tên rống giận, định rút súng, nhưng ngay khoảnh khắc đó, thân thể hắn lại bị một luồng hấp lực kéo mạnh!

Tần Phong cuối cùng đã bắt được sơ hở của bọn chúng!

Tính đến giờ, hắn đã giết 5 tên. Còn lại 7 người, trong đó có 2 tên đã quay đầu đi bắt Triệu Viên Viên, cho dù như vậy, thì tất cả đều vây xung quanh Tần Phong.

Một tình huống như “rùa trong hũ”, với bất kỳ ai cũng là tuyệt địa.

Nhưng với Tần Phong, lại hoàn toàn không phải!

“Hấp Tinh Quyết!”

Lực hấp tinh bùng nổ!

Nội lực quấn chặt, đám người kia bị hút mạnh về phía Tần Phong, không thể khống chế thân thể.

Vèo!!

Thanh Vương Đao vẽ một vòng tròn hoàn mỹ trên không trung!

Thời gian như ngừng lại…

“Cộp cộp cộp!”

Bảy cái đầu đồng loạt rơi xuống!

“Phốc!!!”

Máu tươi phun ra như mưa, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Áo sơ mi trắng của Tần Phong đã bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.

“Phù… phù…”

Thi thể mất đi đầu liền ầm ầm ngã xuống.

Mà theo bảy tên kia ngã xuống, hiện trường cuối cùng cũng từ hỗn loạn khôi phục lại yên tĩnh. Không biết ai là người bật khóc trước, nhưng những nữ sinh chưa kịp chạy trốn đều sợ hãi đến mức nức nở thút thít.

“Đau quá… ô ô!”

“Gọi xe cứu thương đi!”

“Tôi bị bắn trúng rồi!”

“Hô!” Tần Phong cũng thở phào một hơi, lúc này, tiếng còi cảnh báo chói tai cuối cùng cũng vang lên, là đội tuần tra đã đến!

Vụ tập kích lần này có tính chất nghiêm trọng, đội tuần tra nhận được báo động liền lập tức đến đây, xe cứu thương cũng nhanh chóng theo sau.

Các học sinh bị thương lần lượt được đưa lên xe.

Tần Phong siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo hỏi: “Có ai chết không?”

Chu Hạo và Tiếu Tĩnh vẫn ở bên bảo vệ các bạn học. Nghe Tần Phong hỏi, họ giật mình, hắn tựa như đang ở ranh giới bạo phát.

Chu Hạo vội vàng trấn an:

“Không có, mọi người đều còn sống. Chỉ là… Dương Thiến, có lẽ phải cắt chân!”

Toàn thân Tần Phong khẽ run.

Dương Thiến là người bị thương nặng nhất. Chân cô bị đạn xuyên liên tục, cơ hồ bị cắt đứt. Vừa rồi trong lúc nguy hiểm còn không có nghĩ, bây giờ lại nhận ra mức độ mưòi phần nghiêm trọng. Có khả năng phải cắt chi.

30 học sinh, có 13 người bị thương, số còn lại đã tản chạy.

Lúc này, ngoại trừ những người đang cấp cứu, những người khác, kể cả Trần Minh nhàn nhã tránh ra ngoài, đều bị đưa về đội tuần tra để điều tra.

Lúc này, Trần Minh ngồi trong xe, ánh mắt có chút đăm đăm. Hắn hoàn toàn không thể ngờ sự việc lại biến thành như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play