Trong căn phòng này, tự nhiên có cả Triệu Viên Viên và Trần Minh.
Trung đẳng học viện, học sinh tốt nghiệp ở tuổi 16, mỗi lớp khoảng 30 người. Hôm nay, trong phòng này chỉ có hai chiếc bàn, vị trí chủ thứ rất rõ ràng.
Ngồi ở vị trí trung tâm là Triệu Viên Viên và Trần Minh, đang nhận lấy những lời chúc mừng từ bạn học. Một người đã thức tỉnh dị năng, người kia đã trở thành thành viên tiểu đội dong binh đoàn, chỉ trong một tháng này, có tin đồn nói hắn đã kiếm được tới năm vạn!
Năm vạn trong mắt đám học sinh vừa rời ghế nhà trường, con số ấy gần như không thể với tới. Trước kia, tất cả đều sống dựa vào tiền chu cấp từ phụ huynh.
Đối với những học sinh nghèo khổ, cha mẹ họ phải làm việc quần quật suốt năm năm mới tích cóp được chừng ấy. Vậy mà Trần Minh chỉ mất một tháng là đã kiếm ra.
Sao có thể không khiến người ta ước ao?
“Chu Hạo, Tần Phong, hai người đến rồi!” Trần Minh lớn tiếng chào hỏi, nhưng sau đó hơi sững lại, mi tâm cũng khẽ cau.
Chu Hạo thế mà lại mặc một bộ đồng phục tác chiến!
"Chu Hạo, đồng phục tác chiến này đẹp đấy. Chẳng lẽ cậu cũng thức tỉnh dị năng rồi?" Trần Minh hỏi.
“Vậy thì không có, nhưng thể chất Cổ Võ dễ dàng liền thức tỉnh được rồi. Dạo gần đây tớ đều toàn thời gian huấn luyện, đâu có như Trần Minh cậu, lăn lộn đến phong sinh thủy khởi*!” Chu Hạo cười mà như không cười, đáp lại.
(*Phong sinh thủy khởi: Thành ngữ "phong sinh thủy khởi" (風生水起) xuất phát từ Hán ngữ cổ, dịch sát nghĩa là "gió nổi lên, nước trỗi dậy". Đây là một hình ảnh tượng trưng, thường dùng để miêu tả một sự việc, sự nghiệp hoặc vận thế đang dần phát triển mạnh mẽ, bộc phát, khởi sắc một cách ấn tượng.)
"Nào có nào có, cũng chỉ là lăn lộn kiếm phần cơm ăn thôi. Cậu biết đấy, tôi là trẻ mồ côi, chỉ có thể cố gắng như vậy!" Trần Minh cười nhạt, nhưng trong lòng lại nghĩ: Phụ thân Chu Hạo là nhân viên quán huấn luyện, hắn thức tỉnh cũng mới được một tháng, sẽ chẳng có năng lực gì nổi bật, không cần lo.
Nghĩ vậy, ánh mắt Trần Minh dời về phía Tần Phong. Nhìn đối phương vẫn mặc bộ quần áo đã bạc màu, áo khoác giặt đến trắng bệch, lại mặc quần jean cũ kỹ, trong lòng hắn càng thêm đắc ý, còn kèm theo một cảm giác vui sướng khó tả.
Ở trường học luôn bị Tần Phong đè một đầu, lại còn phải giả vờ thân thiết với cậu ta, Tất cả chẳng qua chỉ vì muốn bám theo Chu Hạo và Tần Phong, học được cách trở nên mạnh hơn mà thôi.
"Tần Phong, gần đây cậu bận gì thế? Sao chẳng thấy đâu cả? Tìm được công việc rồi à?" Trần Minh hỏi, không giấu được sự tự đắc.
“Công việc?” Tần Phong thản nhiên nói “Chúng ta còn chưa qua thời kỳ thức tỉnh, bây giờ là thời gian tính chuyện đó sao? Có đôi khi, ai cười được đến cuối cùng, mới là người cười tốt nhất.” Tần Phong nhàn nhạt nói.
Nét mặt Trần Minh lập tức cứng lại.
“Tần Phong, đến đây ngồi!”
Một giọng nói khác vang lên, Tần Phong vừa quay đầu đã thấy Tiếu Tĩnh.
Lần này Tiếu Tĩnh cũng tham gia buổi họp lớp, còn đặc biệt xin nghỉ để đến. Dù hiện tại cô đã là quân nhân phòng vệ, không dễ gì rời vị trí, nhưng biết Tần Phong sẽ có mặt, cô tự nhiên cũng tới.
Cô không nói với ai rằng mình đang công tác trong quân đội. Lúc đến, chỉ thấy Trần Minh và Triệu Viên Viên đang trò chuyện vui vẻ. Một bàn đó, toàn là con nhà khá giả.
Dù không thức tỉnh dị năng hay thể chất cổ võ, những người này cũng dễ dàng trở thành Thương Giới Giả. Nếu không thích chiến đấu thì cũng có thể dựa vào nền tảng gia đình để làm ăn, chẳng phải lo gì.
Tần Phong cùng Tiếu Tĩnh ngồi vào bàn thứ hai, Chu Hạo cũng đi theo.
“Nè Tần Phong, từ bao giờ mà cậu thân với Tiếu Tĩnh vậy? Mà cũng đúng thôi, Tiếu Tĩnh tuy rằng dáng dấp không phải rất đẹp, nhưng đúng kiểu hiền thê lương mẫu đấy!” Chu Hạo trêu.
Tần Phong đưa cùi chỏ húc nhẹ hắn một cái, ra hiệu im miệng.
Tiếu Tĩnh đã giác tỉnh thể chất Cổ Võ, thính lực và thị lực đều vượt xa người thường, tự nhiên nghe rõ. Trong khoảnh khắc, cô chỉ biết câm nín.
"Chu Hạo, xem ra cậu gần đây trải qua không tệ đi, có rảnh thì chúng ta luận bàn một trận, tôi vừa mới thức tỉnh năng lực Cổ Võ, đang thiếu người luyện tập!" Giọng cô hạ xuống, nhưng đủ cho Chu Hạo nghe rõ, ánh mắt lộ ra sát khí.
“Ái chà, đây là Tiếu Tĩnh mà tôi biết đấy sao?” Chu Hạo cười toe toét, “Tha mạng, Nữ Vương đại nhân tha mạng!”
Không khí cũng dần yên tĩnh lại, mọi người chờ món ăn được mang lên.
Dù sao thì, đa phần bạn học ở đây vẫn chưa bị cuốn vào guồng quay sinh kế. Ai nấy đều vô lo vô nghĩ, nói cười rôm rả.
Chỉ là bầu không khí ấy, rất nhanh đã bị phá vỡ!
“Oành!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả tửu điếm chấn động dữ dội. Bàn ăn bị sóng xung kích hất tung lên không trung, thức ăn và chén đũa đều rơi loảng xoảng xuống sàn.
Đèn chùm trên trần lạch cạch một tiếng đập xuống đất.
Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất.
Vì phòng của bọn họ nằm ngay tầng một, và tiếng nổ ấy chính là từ bức tường bên hông, một mảng tường lớn đã bị phá hủy, lộ ra khung cảnh bên ngoài khu phố.
“Aaaaaaa!”
Tiếng hét hoảng loạn vang lên khắp nơi, học sinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng giữa những tiếng hét chói tai ấy, lại xen lẫn tiếng cười điên cuồng và âm thanh cơ giới nặng nề đột đột đột vang lên.
"Tránh ra! Nằm xuống! Nhanh lên!" Tiếu Tĩnh hét lớn, lập tức rút vũ khí từ balô, đó là một cây vũ khí cơ giới.
Dù không bằng súng năng lượng, nhưng cũng đủ dùng!
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tiếu Tĩnh lập tức phản công, nhưng rất nhanh đã bị hỏa lực áp đảo, không dám ngẩng đầu.
Tần Phong phản ứng cực nhanh, gần như không cần suy nghĩ. Hắn hất tung một chiếc bàn lên chắn trước lối vào, với sức mạnh hiện tại, chiếc bàn gỗ đặc cũng bị hắn nâng lên như không, ném thẳng về phía lỗ thủng do vụ nổ tạo ra.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Mặt bàn lập tức thủng lỗ chỗ vì loạt đạn.
“Aaaaa!”
Các học sinh tiếp tục hét lên, nhưng nhờ tấm bàn chắn tạm thời ấy, họ có thêm thời gian chạy trốn.
Chỉ là một tên địch đã đá bay cái bàn ra xa. Dưới chân hắn, chiếc bàn lập tức nát vụn.
Cổ Võ Giả!
Chỉ một cú đá, đã thấy rõ thực lực đối phương.
Đám người này đã xông thẳng vào tửu điếm.
Tất cả đều mặc áo choàng đen, khẩu trang đen, trên đó in hình con nhện trắng tám chân dữ tợn.
“Nhện Đen!”
“Phản nhân loại tổ chức!”
Giờ đây, tất cả đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Không! Tôi không muốn chết! Cứu mạng!!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên khắp phòng. Trong hỗn loạn, có người mở cửa chạy thoát thân.
Số còn lại thì ôm đầu, nằm sát đất, tránh né làn mưa đạn. Một số không may trúng đạn, ngã xuống trong tiếng rên la thê lương.
Nhìn cảnh tượng ấy, mắt Tần Phong đỏ rực!
Đáng chết!
Hắn siết chặt nắm đấm, rút hộp đựng đao từ sau lưng ra, mở nắp, lấy ra Thanh Vương Đao.
“Ồ? Còn dám phản kháng? Còn mang theo súng? Lãng phí thời gian của lão tử.”
Tiếu Tĩnh dù sao cũng chỉ vừa mới thức tỉnh, kỹ thuật bắn không quá tốt, súng trong tay cũng đã bị bắn nát.
Tên thuộc tổ chức Nhện Đen đảo mắt một vòng, rồi hét lớn:
“Nữ thì bắt sống mang về! Nam đều giết hết!”