Đây là tiêu chí tài liệu Thú Vương cấp chế tác ra phù văn trang bị, không thể xóa đi.
Tần Phong cởi áo khoác, trực tiếp mặc chiếc áo lót bên trong.
Áo mặc sát người, không hề mang lại cảm giác khó chịu, thậm chí còn giúp làm dịu đi cái nóng mùa hè.
Hơn nữa, lớp áo lót này có khả năng phòng ngự cực mạnh, có thể ngăn cản được va chạm và xé rách từ Thú Vương cấp G.
“Không tệ.” Tần Phong gật đầu, sau đó mặc lại áo khoác ngoài, giấu lớp áo lót vào bên trong. Chỉ có hai chiếc bao cổ tay màu đen là Tần Phong đem cất không mang, Tần Phong cũng không muốn quá phô trương. Hắn quay đầu, ánh mắt rơi vào cây đao đặt trên bàn.
“Cây đao này được chế tác dựa trên mô phỏng đường đao của thiết kế sư. Bởi lẽ, từng phần tài liệu cấp Thú Vương đều được thiết kế sư nắm rõ và tận dụng triệt để. Chính vì vậy, cây đao này được đặt tên là Thanh Vương Đao!”
“Vỏ đao được may từ phần da còn dư lại mà Tần tiên sinh cung cấp, cũng có thể giúp bảo quản cây đao rất tốt.”
Tiểu Tôn vội vàng giới thiệu:
“Cây đao dài tổng cộng 65 cm, chuôi đao dài 20 cm, lưỡi đao dài 45 cm, bản rộng 3.2 cm, độ dày lưỡi dao lên đến 0.7 cm.”
“Phù văn định cấp là vũ khí ngân quang G5, có thể xuyên thủng bất kỳ lớp da nào của dị thú cấp G, thậm chí có thể săn giết cả dị thú cấp F, miễn nhiễm phần lớn va chạm. Đây là một thanh vũ khí phù văn có thể dùng đến tận cấp F!”
Tần Phong cầm chuôi đao và bao da, cảm nhận được vỏ đao được gia cố mềm cứng thích hợp, cầm trên tay không thấy gồ ghề hay thô ráp, rõ ràng đã được cường hóa độ cứng.
Tổng thể nhìn qua không quá lớn, dù sao tài liệu Tần Phong cung cấp cũng có hạn.
Hắn nhẹ nhàng rút đao ra, một luồng ánh sáng bạc phản chiếu vào mắt.
Dĩ nhiên, đao không thật sự có màu bạc.
Phù văn vũ khí thường được chế tác từ xương, răng, móng vuốt của dị thú, đa phần đều có màu trắng xương. Tuy cũng có thể nhuộm màu, nhưng Tần Phong lúc ấy không có yêu cầu đặc biệt. Thế nên khi rút đao ra, hắn mới thấy đao hiện lên sắc xanh như sứ tráng men.
Không uổng cái tên “Thanh Vương Đao”!
Nhìn qua có vẻ như là món đồ dễ vỡ, nhưng chỉ khi cầm lên tay, người ta mới hiểu nó cứng rắn đến mức nào, đao khí lạnh lẽo, vô kiên bất tồi*.
(*Vô kiên bất tồi: không gì không xuyên thủng được, ý chỉ sắc bén vô song)
“Rất tốt. Ta rất hài lòng.”
Tần Phong cầm đao, gật đầu thoả mãn.
“Khách hàng hài lòng, chính là thành tựu lớn nhất của chúng tôi!”
Tiểu Tôn miệng ngọt lập tức đáp lời.
Sau đó, bọn họ đưa thêm cho Tần Phong một hộp gỗ hình trụ, đường kính khoảng 10 cm, dài khoảng một thước, đủ để chứa cây đao. Hộp còn có thêm dây đeo chéo vai, giúp Tần Phong mang nó sau lưng một cách tiện lợi và kín đáo.
So với việc phô trương cây đao ra ngoài, thì cất kỹ là lựa chọn an toàn hơn, dù sao nơi này cũng là chỗ đông người.
---
Tần Phong lái xe đến tiểu khu nơi Chu Hạo ở. Vừa nghe tin, Chu Hạo lập tức chạy xuống lầu.
“A!” Tần Phong bật cười, “Chu Hạo, cần phải tới như vậy sao?”
Chu Hạo mặc trên người bộ đồng phục tác chiến, khí thế bừng bừng.
Trong thời đại cường giả vi tôn, thước đo địa vị không còn là đồ vest giày da, mà là trang bị chiến đấu.
Nếu như có khả năng, còn có người mặc nguyên bộ sáo trang phù văn kim quang ra đường, đó mới là tồn tại làm người ước ao ngưỡng mộ.
“Sao nào, đẹp trai không? Cha tớ mua cho đó, mừng tớ vừa thức tỉnh thể chất cổ võ! Ha ha!”
Chu Hạo đắc ý khoe, bộ quần áo này mua về cả tuần nhưng chưa có dịp mặc, hôm nay rốt cuộc tìm được cơ hội để “diện”.
“Soái thật.” Tần Phong chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.
Chu Hạo nhìn Tần Phong, nhíu mày: “Tần Phong, không phải ta nói chứ, ngươi mua được cái xe hơn 800 vạn mà một bộ đồ cũng không chịu đổi? Trước ta nhớ ngươi còn có bộ đồng phục tác chiến cơ mà!”
Bộ đồng phục đó Chu Hạo từng thấy qua, biết là hàng sang, nên càng thắc mắc.
“Không sao, như vậy là được rồi. Họp lớp thôi, không cần biến thành đại hội khoe của.”
“Mặc như cậu vậy, sẽ bị người ta coi thường a!”
“Bọn họ dám coi thường tớ?” Tần Phong khẽ vặn cổ tay.
Nếu không phải kiếp trước từng bị biến thành vật thí nghiệm, hắn vốn dĩ chưa bao giờ là người dễ bắt nạt.
Hắn là dạng người có thù tất báo. Từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, tính cách trưởng thành sớm, quyết không bao giờ để mình chịu thiệt.
Tại trung đẳng học viện, hắn luôn đứng đầu thành tích, đấu lực mỗi năm đều xếp hạng nhất, thể chất vượt xa học sinh phổ thông, khiến đám bạn cùng lớp không khỏi kiêng dè.
Dù nghèo, nhưng tiền đồ lại vô hạn.
“Cũng đúng. Nhưng mà tớ mặc bộ đồ này mới hợp với chiếc xe đó chứ! Mau mau mau, để tớ lái thử một chút!”
Chu Hạo khẩn cấp kéo Tần Phong khỏi ghế lái, chính là vì có thể điều khiển chiếc xe mơ ước đã lâu.
Tần Phong không giận, ngồi vào ghế phụ, đặt ba lô lên đùi.
“Anh anh!”
Tiểu Bạch trong ba lô đạp hai cái, rồi tìm vị trí êm ái nằm yên trên đùi Tần Phong. Chỗ này mềm lắm, nằm rất thích!
Tần Phong vỗ vỗ ba lô: “Ngoan, đừng ló đầu ra.”
Xe khởi động chế độ huyền phù. Dù còn sớm, nhưng Chu Hạo lái một vòng cho đã ghiền.
Chỉ tiếc mới qua hai khu phố, hắn đã phải cho xe đáp xuống đường bộ.
“Ngồi trên đó nhìn không thấy mấy ánh mắt ghen tị hận của người khác a!” Chu Hạo cười đắc ý.
Dù vậy, trong lòng Chu Hạo vẫn hơi thấp thỏm, chế độ huyền phù tốn năng lượng rất lớn, có người bảo chỉ một viên năng lượng cũng đáng mấy chục vạn. Xe này thì tốt thật đấy, nhưng tiêu hao cũng kinh khủng, Chu Hạo chỉ dám “chơi một phát cho đã”.
Dù chỉ chạy dưới mặt đất, chiếc xe này vẫn thu hút vô số ánh nhìn.
Sau một vòng "nghiền", Chu Hạo lái xe đến Chính Nguyên Tửu Điếm.
Thực tế, nơi này không lớn, nhưng rất thích hợp cho các buổi họp lớp, chi phí cũng không cao, mỗi người chỉ cần góp 100 đồng là đủ.
Đối với Tần Phong, một đứa trẻ mồ côi thì 100 đồng này, trước kia là phải làm thuê ba ngày mới kiếm nổi.
Cũng khó trách Trần Minh trước đó nói chuyện lại châm chọc như vậy.
Vừa xuống xe, một nữ sinh lập tức gọi hai người lại.
“Tớ không nhìn lầm chứ? Chu Hạo, đây là xe của cậu?”
Người gọi là một nữ sinh xinh xắn diễm lệ. Tần Phong thực lòng đã không nhớ rõ tên cô. Dù sao hắn đã rời Thừa Dương nhiều năm, ngoài những người từng thân thiết, còn lại đều mờ nhạt trong trí nhớ.
“Dĩ nhiên không phải, là…” Chu Hạo định nói là của Tần Phong, nhưng thấy Tần Phong nháy mắt ra hiệu, lập tức chuyển lời: “Là bạn tốt của tớ đó! Lợi hại lắm đúng không?”
Nữ sinh hơi kinh ngạc, rồi khen ngợi: “Bằng hữu như vậy thật đáng nể! Cho mượn cả xe, quan hệ chắc thân thiết lắm!”
Kết bạn như vậy, mai sau có chuyện gì thì cũng có chỗ dựa.
Chỉ là, nếu cô biết bằng hữu đó chính là Tần Phong, không biết sẽ có phản ứng gì.
Ba người cùng bước vào tửu điếm. Đa số bạn học cũng đã có mặt.