"Tại sao lại muốn tổ chức buổi họp lớp?" Tần Phong hỏi.

“Mọi người ai ai cũng sắp phải rời đi rồi, tự nhiên là muốn tụ họp một chút. Nghe nói lớp mình lại có người thức tỉnh dị năng, biết là ai không? Là Triệu Viên Viên đấy!”

Chân mày Tần Phong khẽ nhíu lại.

Hắn tất nhiên biết Triệu Viên Viên đã trở thành Dị Năng Giả, hệ Thực Vật, thiên phú không quá nổi bật. Nhưng chỉ cần có dị năng này, nàng không cần ra ngoài liều mạng mà vẫn có thể vào khu trồng trọt, từng bước leo lên vị trí quản lý cấp cao.

“Triệu Viên Viên là người đãi tiệc à?”

“Cũng không hẳn. Này, Tần Phong, chẳng lẽ cậu sợ phải chia AA? Thật ra cũng không bao nhiêu tiền, không thì để tớ trả phần cậu!”

Tần Phong trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.

“Không cần, thời gian và địa điểm thế nào? Ngày mai tớ sẽ đến.”

"Ngay tại Chính Nguyên Tửu Điếm, sát bên trường học, phòng 109, tám giờ tối. Đừng tới trễ đấy!" Trần Minh nói xong, liền dứt khoát ngắt thông tin, giọng điệu rất thản nhiên.

Tần Phong suy nghĩ một hồi, mở lại máy truyền tin.

Lớp học đã lập một nhóm trò chuyện riêng. Sau khi mọi người lần lượt tiêm vào dược tề thức tỉnh, ai cũng rõ là sắp mỗi người một ngả.

Người nào thức tỉnh dị năng thì lập tức một bước lên mây, thể chất Cổ Võ Giả cũng có thể ra ngoài săn giết Hung Thú, tham gia tiểu đội dong binh. Còn lại những người chẳng thức tỉnh được gì, chỉ sợ tương lai cũng chỉ có thể sống lay lắt trong các khu tụ tập, sống phụ thuộc vào người khác, sinh mệnh mong manh như sâu kiến!

Tần Phong đơn độc tra lại lịch sử tin nhắn của Trần Minh. Phát hiện từ một tuần trước, Trần Minh bắt đầu tỏ ra cực kỳ năng động, luôn miệng hỏi xem trong lớp có ai thức tỉnh dị năng hay chưa. Không chỉ vậy, còn vô tình xen vào hỏi nhóm lớp khác nữa.

“Thực nghiệm tổ chức kia... chẳng lẽ lại định hành động lần nữa?”

Từ sau khi sống lại, Tần Phong đã phá hỏng không ít kế hoạch của bọn chúng, nhưng hắn vẫn không chắc liệu chúng có bắt được người nào khác hay không.

Dù sao đi nữa, dù là thật hay giả, hắn tuyệt đối sẽ không để bọn chúng thực hiện được âm mưu!

Thu dọn đồ đạc, Tần Phong lái xe, mang theo Tiểu Bạch quay về trong thành.

Không lâu sau, thông tin từ Chu Hạo cũng gọi tới.

“Tần Phong, cậu biết chuyện tụ hội lớp chưa? Trần Minh vừa nhắc đến.”

“Ừ, cậu ta có nói với tớ rồi.”

“Hứ! Giờ Trần Minh chắc đắc ý lắm. Nghe đâu thức tỉnh thể chất Cổ Võ, còn tham gia một tiểu đội dong binh, đánh một chuyến kiếm bộn tiền, nội công cũng được một bộ E cấp.”

Chu Hạo rõ ràng tỏ vẻ bất mãn.

Thực ra ba người từng là huynh đệ thân thiết, Tần Phong và hai người đó quan hệ không tệ. Chỉ là Chu Hạo vốn không ưa Trần Minh, mà Trần Minh cũng chỉ luôn tỏ vẻ bất đắc dĩ bên ngoài.

Nhưng thực tế, tất cả chỉ là Trần Minh đang diễn kịch đi!

Sau sự kiện vết nứt không gian lần trước, tuy Tần Phong không nói ra, nhưng Chu Hạo cũng đoán được quan hệ giữa hai người e đã chạm đáy băng!

Chẳng qua chưa trở mặt là vì thấy không cần thiết mà thôi.

Dù sao thì, thời gian thức tỉnh một tháng, mỗi người đều bận rộn nhiều việc, ai cũng không rảnh quan tâm tới ai.

“Cậu quản hắn làm cái gì? Cậu hiện tại không phải cũng đã thức tỉnh còn gì.”

Có sự hỗ trợ từ Tần Phong với dược tề cường hóa cấp G và cả Tiềm Lực Quả, Chu Hạo thuận lợi thức tỉnh thể chất Cổ Võ.

Nói đi cũng phải nói lại, chính Tần Phong hẳn cũng không thức tỉnh thể chất Cổ Võ. Nhưng nhờ khả năng thôn phệ dị năng, hắn lại là người có tiềm lực lớn nhất, là dạng tồn tại có thể phát triển vô hạn!

“Hừ! Tớ chỉ nhìn không vừa mắt bộ mặt ta đây lợi hại nhất của hắn mà thôi. Nếu không phải tớ định vào học viện cao đẳng, bây giờ tớ cũng có thể ra ngoài săn quái rồi!”

“Được rồi, đừng tức giận. Mai tớ đến đón cậu, cùng nhau đi!”

“Oa, đừng nói là cậu định lái cái xe huyền phù chiến xa của cậu đến thật đấy chứ? Cho tớ lái thử một lần đi?”

“Cậu thích thì cứ lái!”

Hai người lại cãi cọ vài câu rồi mới kết thúc cuộc gọi.

Tính ra, cách thời điểm thức tỉnh một tháng chỉ còn năm ngày. Xem ra Chu Hạo chắc chắn không có dị năng rồi.

Nếu đã vậy, Tần Phong cũng quyết định, cùng Chu Hạo vào Võ Giả Học Viện.

Tuy gọi là trường học, nhưng chương trình tại học viện này hoàn toàn linh hoạt, thậm chí có thể thi khảo hạch sớm nếu đủ năng lực.

Dù sao thì tốc độ tu luyện của mỗi người đều khác nhau, có vượt qua hay không hoàn toàn dựa vào bản thân.

Ở đây, không hề có chuyện thi lại hay bỏ thi.

Chỉ cần vượt qua kiểm tra học kỳ, Tần Phong sẽ có thể tự do sắp xếp thời gian của mình.

 

---

Sáng hôm sau.

Tần Phong thức dậy trong khách sạn. Nhìn Tiểu Bạch đang cuộn mình ngủ trên gối, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ mình nên có một căn nhà của riêng đi…

Khách sạn tuy tiện nghi, nhưng chật hẹp. Tiểu Bạch chỉ có thể hoạt động trong không gian này, chưa kể mỗi lần ở lại là một nơi khác nhau, khiến hắn luôn cảm thấy như đang trôi dạt không nơi nương tựa.

Tu luyện đến trưa, Tần Phong nhìn đồng hồ, chuẩn bị xuất phát.

“Tiểu Bạch, đi thôi!”

Hắn vừa dứt lời, liền mở ba lô tác chiến.

Tiểu Bạch nhanh chóng trèo vào bên trong, trông còn hào hứng lắm.

Thật là một con hồ ly ngốc, không biết ra ngoài rồi vẫn phải chui trong túi à?

Tần Phong trả phòng, lái xe đến cửa hàng Vạn Tông Phòng Cụ*.

(*Phòng cụ: dụng cụ phòng bị chiến đấu)

Tiểu Tôn từ sớm đã đứng đợi. Thấy bóng dáng Tần Phong, hắn lập tức lao ra đón.

“Tần tiên sinh, ngài đến rồi! Vật phẩm đã chế tạo xong, mời ngài vào trong!”

“Khoan đã, đừng vội. Tôi muốn bán vài thứ trước đã.”

Tần Phong lấy ra số hạch tâm năng lượng vừa thu thập được.

Những hạch tâm này cỡ chỉ bằng móng tay, nhưng tổng cộng đến 300 cái, chất đầy khiến ai nhìn cũng thấy choáng ngợp.

Tiểu Tôn trợn mắt há mồm.

Lại là một vụ làm ăn lớn!

"Ngài chờ một chút, tôi sẽ giúp ngài kiểm tra hàng!" Tiểu Tôn nói, nhưng một mình hắn thì không thể xử lý nổi. Trong tiệm còn có một người phụ nữ trung niên, chính là điếm trưởng, nhưng Tiểu Tôn lại không dám nhờ bà ta.

May mắn thay, một nhân viên khác vừa tiễn khách xong, Tiểu Tôn liền kéo lại nhờ giúp.

“Này, giúp tôi một tay! Tôi chia cho cậu 1/10 hoa hồng!”

"Bạn chí cốt rồi!" Nhân viên kia tất nhiên không bỏ qua cơ hội kiếm tiền, vội vã hỗ trợ, cùng kiểm kê hạch tâm bằng thiết bị chuyên dụng.

"Hứ, đắc ý cái gì! Đúng là không có kiến thức!" Điếm trưởng đứng xa nhìn hai người mồ hôi nhễ nhại, cười khẩy, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ ganh tỵ rõ rệt.

Tiểu Tôn chẳng thèm để tâm. Dù sao cũng mất nửa giờ mới kiểm xong 300 hạch tâm.

“Tần tiên sinh, tổng cộng 300 hạch tâm dị năng, tổng giá trị 4 triệu 130 nghìn. Xin ngài kiểm tra lại!”

Tần Phong cầm bảng hóa đơn, lướt nhanh qua rồi gật đầu, ký tên xác nhận.

Tất nhiên, sau khi thu mua, tiệm sẽ đem chế tác hoặc bán lại kiếm lời. Mà khoản lời này, công lao đều thuộc về Tiểu Tôn.

“Tiền đặt làm trang bị, khấu trừ trực tiếp luôn đi.”

“Vâng, còn lại 1 triệu 430 nghìn chuyển trả ngài! Giờ mời ngài vào trong xem trang bị đã hoàn thành, nếu có gì cần điều chỉnh thì cứ nói!”

Hai người bước vào trong. Tiểu Tôn mở một cái rương, bên trong là những món trang bị đã hoàn thiện.

Tần Phong vừa liếc qua đã nhận ra, một chiếc áo giáp bên trong khắc phù văn, một đôi bao cổ tay và một thanh đao.

Áo giáp và bao tay có màu đen, không phải màu da tự nhiên của Đại Thảo Thử, mà là đã được nhuộm lại. Tuy nhiên, trên bề mặt cũng đồng dạng mang theo ánh sáng bạc không thể che đậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play