"Cậu không phải ‘nam nhân bà’ gì cả, cậu chỉ là quá mạnh mẽ mà thôi.”
Tần Phong nhàn nhạt nói: “Nếu cậu còn giữ chút ý chí, thì hãy chiến đấu. Tự nuôi sống mình. Nếu phụ thân cậu chỉ cần tám vạn khối, vậy hãy tự mình chuộc thân. Coi như hắn đã đem cậu bán.”
Tiếu Tĩnh cắn răng gật đầu.
“Đúng vậy! Tớ muốn kiếm tiền! Nếu tớ không chết, còn sống trở về, tớ liền tự do!”
Tất nhiên, sự bốc đồng ấy cũng không kéo dài bao lâu. Tiếu Tĩnh liền thở dài một tiếng.
Kiếm tiền, nơi nào dễ dàng như vậy.
Tám vạn đồng, dù cho ở bên trong khu căn cứ, trong thời gian một tháng, cô có đi làm tiểu thư ở khu đèn đỏ cũng chưa chắc đã kiếm nổi.
Huống hồ, nhan sắc của cô như vậy, chắc cũng chẳng ai thèm hỏi đi.
Bất quá, ánh mắt cô lại rơi lên người Tần Phong, rồi chợt khôi phục hy vọng.
Không phải vì cô muốn dựa dẫm vào hắn, mà là vì Tần Phong thay đổi thực sự quá lớn!
“Tần Phong, mấy ngày nay cậu làm gì vậy? Cảm giác thay đổi thật lớn, cậu... hình như còn mập hơn một vòng đúng không!”
“Tôi đang làm, không phải chính là chuyện cậu đang muốn làm sao." Tần Phong đáp. Về phần “mập” như cô nói, gọi là “cường tráng” thì đúng hơn.
“Cậu mấy hôm nay đi săn? Chẳng lẽ... cậu… cậu thức tỉnh dị năng?” Tiếu Tĩnh mở to mắt hỏi.
"Không có" – Tần Phong phủ nhận.
"Tần Phong, cậu thật sự rất lợi hại!" – Tiếu Tĩnh bội phục từ tận đáy lòng. “Có lẽ đây là lý do vì sao lúc nào cậu cũng đứng nhất toàn khóa đi. Sớm biết, lúc trước tớ đã học nhiều thêm mấy buổi thực chiến rồi!”
Nhưng mà… lớp thực chiến ấy lại cực kỳ tốn sức. Tiếu Tĩnh từng có lần vì dùng sức học thực chiến mà ngất xỉu ngay tại sân huấn luyện. Từ đó trở đi, cô ấy cũng dần ít rèn luyện thể lực lại.
“Hiện tại học, vẫn còn kịp.”
Tần Phong đáp. Hắn không biết kiếp trước Tiếu Tĩnh đã trải qua những gì, nhưng thành công của cô ấy chắc chắn cũng là tôi luyện từ sinh tử mà ra.
“Anh anh anh!” Tựa hồ là ngốc ở trong ba lô thời gian quá dài, tiểu Bạch nhịn không được từ trong ba lô chui đầu ra.
Tiếu Tĩnh lập tức bị Tiểu Bạch thu hút.
“Đây là gì vậy? Dễ thương quá!” cô vươn tay định sờ một chút.
“Chi!” Tiểu Bạch lập tức nhe ra hàm răng non nớt, đối với Tiếu Tỉnh tỏ rõ địch ý.
Tần Phong hơi bất ngờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng đưa tay vuốt lưng trấn an Tiểu Bạch.
“Không sao, cô ấy là đồng bạn.”
Đôi mắt đen như mực của tiểu Bạch nhìn chằm chằm Tiếu Tĩnh, rõ ràng là không hài lòng với "bạn đồng hành" kém cỏi như vậy.
Nhưng rất nhanh, nó liền gác lại cảm xúc đó.
“Chi!” Tiểu Bạch lập tức cảnh giác, mắt nhìn chằm chằm về một hướng trong bụi cỏ.
Tần Phong có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lòng cảnh giác của tiểu Bạch dĩ nhiên cao như vậy.
Tiểu Bạch tung người một cái, từ trong balo tác chiến nhảy ra, tốc độ thật nhanh, chỉ cảm thấy một vệt ánh sáng màu trắng hiện lên, tới mức gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Tiểu Bạch!”
Tần Phong lập tức cảnh giác, vung tay rút súng năng lượng, nhắm thẳng vào hướng kia.
Một con tuyến xà!
To cỡ cổ tay người lớn, dài hơn ba thước. Với thân hình nhỏ bé của Tiểu Bạch, đối phương một ngụm là có thể nuốt trọn.
“Sưu!" Tuyến xà lao tới trước, cắn hướng Tiểu Bạch.
Không do dự, Tần Phong bóp cò!
“Xuy!” Tia năng lượng cường bạo phát ra, một đạo ánh sáng bắn ra như mũi tên, xuyên thẳng qua đầu con rắn. Một phát tất sát!
Nhưng mà trước đó, Tiểu Bạch đã biến mất khỏi chỗ cũ rồi.
Thuấn di! Tần Phong kinh ngạc. Hắn vừa thấy Tiểu Bạch phát động dị năng dịch chuyển không gian. Trên lông trắng còn lóe lên ánh sáng bạc, đó là dấu hiệu của phù văn nguyên tố không gian!
Dị năng hệ không gian vốn chỉ có đặc thù dị thú mới có, ngay trong hệ thống dị năng mà nhân loại thức tỉnh cũng không có không gian hệ. Cho nên mới càng quý giá.
Không ngờ, Tiểu Bạch thực sự là không gian dị thú!
Bất quá nghĩ đến lúc tiểu Bạch xuất hiện trong không gian thông đạo, đây vốn là năng lực của mẹ tiểu Bạch. Tiểu Bạch có dị năng không gian cũng đúng, những vẫn làm cho Tần Phong có chút ngoài ý muốn.
“Chi!” Tiểu Bạch từ trong không gian hiện hình trở lại, thấy tuyến xà đã chết liền tỏ ra bất mãn, nhảy chồm lên mấy cái, tựa như tiếc nuối vì chưa kịp ra tay.
Nhưng có lẽ cũng vì con rắn quá lớn, dẫn đến Tiểu Bạch căn bản không hạ miệng nổi.
“Quá nguy hiểm!” Tần Phong có chút trách cứ, giọng nói cũng không tốt lắm.
Tiểu Bạch cụp tai, đôi mắt đen long lanh như lưu ly ngập nước, ủy khuất cúi đầu.
“Rồi rồi” Tần Phong nhịn không được đành dịu giọng, xoa đầu nó rồi rút dao ra, bắt đầu phân giải con tuyến xà này.
Lần này, hắn đem theo không ít túi, động thủ cắt lấy nanh độc, đem túi mật bỏ vào bình kín, lột da rắn, mọi thứ đều cẩn thận cất vào túi.
“Cậu sợ rắn không?” Tần Phong quay sang hỏi.
Tiếu Tĩnh kỳ thực chân đều run lên, nhưng nghe hắn hỏi thế, liền cắn răng nói:
“Không sợ!”
Tần Phong gật đầu, nhìn quanh, kéo xác rắn này tới một chỗ trống khác.
Tiếu Tĩnh đi theo, không biết hắn định làm gì.
Tần Phong cắt khúc thân rắn, xỏ vào cành cây như xiên que, rồi nhóm than. Lửa bùng lên. Tần Phong liền nâng xiên rắn lên bắt đầu nướng.
Không lâu sau, mùi thịt rắn nướng thơm ngào ngạt tỏa ra khắp rừng.
“Ực!”
Tiếu Tĩnh nuốt nước bọt, bụng réo lên, cô từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì.
“Ăn đi!”
Tần Phong đưa nàng một xiên đã chín, lại nướng thêm cho mình một xiên khác. Dù sao, đầu Tuyến xà này đủ lớn, vẫn đủ cho một người ăn no.
“Cảm ơn!”
Tiếu Tĩnh không khách sáo, nhận lấy rồi bắt đầu ăn.
“Ăn nhiều chút. Loại thịt này giúp cải thiện thể chất. Nếu cậu muốn chiến đấu, không có thể lực thì chẳng làm được gì đâu.”
“Ừm ừm!”
Tiếu Tĩnh ăn càng lúc càng hăng.
Thịt rắn dai mềm, thơm ngon. Cảm giác ấm nóng tràn vào dạ dày, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý, Tiếu Tỉnh thật sự như cảm giác được toàn thân mình ngập tràn sức mạnh.
Suốt thời gian dài thức tỉnh, cô chẳng nhưng không được rèn luyện, mà ăn uống cũng không có gì tốt. Thịt rắn này vừa vào dạ dày, lập tức bị phân giải hóa thành năng lượng, tựa hồ muốn bù lại tất cả thiếu thốn của trước kia.
“Chi!”
Tiểu Bạch lại lên tiếng cảnh báo.
“Nhỏ giọng một chút”, Tần Phong nhướng mày, giơ nỏ lên, cùm cụp một tiếng lắp vào tên nỏ.
Ba con tuyến xà khác đang men theo mùi thịt, trườn tới!
“Đúng rồi, nhớ kỹ!” Tần Phong nghiêm giọng nhắc nhở “Lần sau nếu chỉ có một mình, đừng bao giờ nướng rắn ngoài dã ngoại!”
Tiếu Tĩnh ngậm miếng thịt, gian nan nuốt xuống, nắm lấy cây thép trong tay.
Cô bỗng nhớ ra, hồi học ở trung đẳng viện, có một bài học sinh tồn dã ngoại từng nhắc đến:
“Thịt rắn dù ngon, cũng tuyệt đối không được nướng ngoài dã ngoại. Bởi vì khi mùi hương bay ra, trong vòng 1km, có thể khiến tất cả các loài rắn trong khu vực theo mùi hương kéo đến!”
Một kilomet quanh khu vực trồng trọt, có bao nhiêu con rắn?
Nghĩ tới đây, toàn thân cô nổi đầy da gà. Quay sang nhìn Tần Phong, cảm thấy hắn có phải điên rồi không.
Tần Phong tự nhiên là không có điên.
Khu dã ngoại gần Thừa Dương Thị vốn là một vùng nửa an toàn. Săn thú ở địa phương như vậy, muốn tìm còn mồi so với chiến đấu còn khó hơn.
Cho nên, cách đơn giản nhất là dùng mồi nhử!
Huống chi, hắn đang muốn thử uy lực của Hấp Tinh Quyết…