Tuyến xà kỳ thực cũng không dễ đánh chết, thứ này sinh mệnh lực cực mạnh, thế nhưng lại mạnh, cũng tránh không khỏi Tần Phong mũi tên tinh chuẩn.

"Sưu!" "Sưu!" “Sưu!”

Ba mũi tên nhanh như chớp lao đi, chuẩn xác cắm thẳng vào đầu con tuyến xà, lập tức ghim chặt nó xuống đất. Thân thể nó giãy giụa một hồi, rồi nhanh chóng mất đi sinh cơ.

Tần Phong không dừng lại. Hắn thuần thục vận dụng kỹ năng, liên tiếp hạ gục thêm hai con nữa.

Tiếu Tĩnh đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ, trong lòng không khỏi run lên, ánh mắt nhìn Tần Phong càng thêm ngưỡng mộ và kính phục.

Tần Phong rút chủy thủ từ giày ra, ném qua cho cô:

“Dao cho cậu. Một lát nữa lột da, thu thập tài liệu như tôi vừa làm. Hiểu chưa?”

“Ừm!” Tiếu Tĩnh lập tức đáp lại, hiểu rõ bản thân trước đó cầm một cây thép có bao nhiêu ngây thơ, liền vội cầm lấy chủy thủ. Ba con rắn nằm im không còn động đậy, cô liền kéo xác chúng lại, vung tay chém xuống, nhanh chóng phân tách lấy hết bộ phận có thể sử dụng.

Tiếu Tỉnh thực sự có thể làm, mặc dù chưa từng đi săn tuyến xà, nhưng Tiếu Tĩnh lại là một đầu bếp có tay nghề tốt:

“Nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều là nguyên liệu nấu ăn!” cô tự nhủ, tay càng thêm nhanh nhẹn, không chút do dự.

Tần Phong nhìn thấy cảnh đó cũng hài lòng gật đầu, ánh mắt cảnh giác quét quanh, đề phòng nguy hiểm tiếp theo.

“Anh anh!” – Tiểu Bạch lại lần nữa kêu lên.

“Suy…”

Một đợt tuyến xà khác từ trong cỏ lao ra, thân hình dài ngoằng trườn trên mặt đất mang theo sát khí lạnh băng, con ngươi dựng thẳng đỏ ngầu như muốn nuốt sống con mồi. Mùi máu tươi càng thêm kích thích bọn chúng. Chúng ngẩng đầu, vung nửa thân trên lên không trung, như lò xo bật về phía Tần Phong.

Tần Phong phản ứng cực nhanh, tiếp tục dùng nỏ hạ sát từng con một. Thế nhưng, số lượng tuyến xà ngày càng nhiều, mà số tên trong bao lại có hạn, hắn chỉ mang theo hơn ba mươi chiếc.

“Làm sao bây giờ? Tần Phong, có cần rút lui không?” Tiếu Tĩnh lo lắng lên tiếng. Cô không giúp được gì trong chiến đấu, mà đã thu thập được một lượng lớn vật phẩm, cảm thấy thu hoạch hôm nay đã đủ dồi dào.

Tần Phong không trả lời, trực tiếp thả xuống tên nỏ.

Lúc này, trong tầm mắt hắn đã có đến tám con tuyến xà đang vây quanh.

Hắn vận khí đan điền. Sau nhiều ngày tu luyện, nội lực cuối cùng cũng đã tụ lại thành một tia yếu ớt. Hấp Tinh Quyết nếu như chỉ làm từng bước tu luyện, hấp thu thiên địa linh khí, tốc độ cũng tương tự với tiến độ của A Cấp công pháp, tuyệt đối không có hấp thu người khác nội lực cấp tốc hiệu quả. Chỉ là như vậy, cũng đã đủ.

Tần Phong bỗng nhiên vung ra một chưởng:

“Hấp Tinh Chưởng!”

Bên trong Hấp Tinh Quyết có một chiêu thức gọi là Hấp Tinh Chưởng, trong nháy mắt, mấy con tuyến xà dưới đất bị một luồng hấp lực vô hình kéo bổng lên trời, trực tiếp bị hút đến trước mặt hắn như diều đứt dây!

Nhưng đó vẫn chưa phải điểm lợi hại nhất. Hấp Tinh Chưởng không chỉ tạo ra lực hút để hút năng lượng từ kẻ địch, mà đồng thời, nó còn sinh ra một luồng xung lực đẩy mạnh ra ngoài. Hai loại lực lượng, hoàn toàn có thể hình thành thế thắt cổ, giết chết đối thủ.

Tám con tuyến xà lập tức bị hút bay lên, xoay tròn trong không trung, rồi “Bùm!” – toàn bộ thân thể nổ tung giữa không khí, máu bắn tung tóe.

Tiếu Tĩnh đứng ngây ra như phỗng.

Tần Phong nhanh chóng hấp thu năng lượng từ trên xác rắn, cơ thể hắn như được tiếp sức. Lực đạo, tốc độ, phản xạ đều tăng vọt. Ngay cả nội lực cũng đang khôi phục với tốc độ kinh người.

‘Quả nhiên, thôn phệ dị năng của ta, đối với môn công pháp này thật sự có ích, Hấp Tinh Quyết đúng là phù hợp với ta!’ Tần Phong chấn động, lòng tin càng thêm vững chắc.

Tuy nhiên, trời đã dần tối. Hơn nữa xung quanh khu vực cũng không còn tuyến xà xuất hiện nữa.

“Thu thập đồ đạc, chuẩn bị trở về.” 

Tần Phong biết, có lẽ trong phạm vi một cây số xung quanh, tuyến xà đã bị thanh lý sạch sẽ.

Tiếu Tĩnh mặt mày hồng hào, nhanh nhẹn thu gom chiến lợi phẩm.

Vội vàng cả ngày, bọn họ đã tiêu diệt tổng cộng 43 con tuyến xà. Da rắn dày xếp thành một chồng lớn, gần như nhét đầy cả balo lớn của Tần Phong. Chiếc ba lô nhỏ đựng đầy mật và răng rắn. Riêng phần thịt, Tần Phong không có dự định mang theo.

“Đây là phần của cậu.” Tần Phong chia cho Tiếu Tĩnh ba phần nguyên liệu tuyến xà.

Tiếu Tĩnh ngẩn người, cuối cùng không có cự tuyệt mà hỏi nhỏ:

“Cái này có thể đổi được bao nhiêu?”

Tần Phong ước lượng một chút:

“Khoảng một vạn.”

Mắt Tiếu Tĩnh trợn tròn. Nói cách khác, nếu theo Tần Phong đi săn tám ngày, cô có thể kiếm đủ tám vạn?

“Ngày mai… cậu vẫn đi chứ?” – Cô hỏi, giọng có chút ngượng ngùng.

“Dĩ nhiên. Tối nay chúng ta ở tại khu lều vải của khu canh tác, không về căn cứ nữa, nếu không qua lại quá phiền phức, đi thôi.”

Tần Phong đeo ba lô đầy da rắn lên lưng, xách theo một túi tác chiến nhỏ. Tiểu Bạch nhất thời nhảy vào, còn ghét bỏ đem mấy chai chai lọ lọ đá văng.

"Anh anh!" Tiểu Bạch bất mãn nhảy ra, trực tiếp trèo lên vai Tần Phong.

Tần Phong cưng chiều sờ sờ đầu tiểu Bạch.

“Một hồi nhớ kỹ chui vào, đừng để cho người khác thấy."

“Chi~!” Tiểu Bạch vẫy tai, đáp lại. Tần Phong đã cất bước bắt đầu đi.

Tiếu Tĩnh nhìn chiến trường đầy máu tanh, bất chợt gọi với theo:

“Tần Phong, đống thịt rắn thì sao? Không mang đi sao?”

“Quá nặng.” – Tần Phong thản nhiên đáp.

Bọn họ chỉ có hai người, lại thu được chiến lợi phẩm bằng một đội ngũ, ngưòi ta đều là chiến lợi phẩm không đủ phân, Tần Phong bên này đến tốt, dư thừa căn bản mang không hết.

Tiếu Tĩnh xem này đó thịt rắn, đều là tiền trắng bóng a! Hiện nay bên trong căn cứ, loại thịt phẩm chất cao giống vậy, người ở tầng lớp thấp đều ăn không nổi, một kg thịt giá đại khái hơn 100 đồng, một cái tuyến xà có thể đáng giá 2000 đồng tiền, đây đã là thu thập một tháng của ba mẹ Tiếu Tĩnh a!

Tiếu Tĩnh cắn răng, nhét một con vào ba lô, con tuyến xà này rất lớn, một con đã đủ nhét đầy balo không coi là nhỏ của cô. Cô lại nghiến răng, vác thêm hai con tuyến xà lên vai. Mặc kệ máu tanh nhầy nhụa và mùi tanh hôi bẩn thỉu dính đầy người, Tiếu Tĩnh vẫn cố sức đuổi theo bước chân Tần Phong.

Tần Phong không ngăn cản, cũng không giúp. Hắn đi rất nhẹ nhàng, còn Tiếu Tĩnh chưa tới mười phút đã thở hổn hển, hai chân bắt đầu run lên vì kiệt sức.

Nhưng cô không hé một lời, chỉ gồng mình bước tiếp, không hề cầu xin hỗ trợ.

Mười lăm phút sau, Tiếu Tĩnh hoa mắt chóng mặt, bắp thịt đau nhức, hơn nữa dạ dày trống rỗng, dĩ nhiên lại bắt đầu đói. 

“Chịu đựng! Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa!” Tiếu Tĩnh không do dự, cúi đầu cắn một miếng thịt rắn sống. Mùi tanh xộc lên mũi, nhưng cô vẫn cố nuốt xuống. Dạ dày dần ấm lại, sức lực cũng chậm rãi trở về.

Tần Phong hơi có chút giật mình xem Tiếu Tĩnh. Không nghĩ tới, đối phương dĩ nhiên thức tỉnh cổ võ thể chất.

Sau khi tiêm vào thuốc thức tỉnh, ngoài việc trở thành Dị Năng Giả, một số ít người có thể thức tỉnh thể phách cổ võ, giúp tăng cường tốc độ, sức mạnh và độ bền. Loại này tự nhiên so với Dị Năng Giả thức tỉnh tỷ lệ cao rất nhiều, bất quá cũng 10 phần khó có được, đại khái tỷ lệ thức tỉnh là 10%.

Kiếp trước Tần Phong chỉ gặp Tiếu Tĩnh đúng một lần, nên chưa hiểu rõ cô. Nay nhìn thấy tận mắt, hắn hiểu, chính nhờ khả năng này, cô mới sống sót rời khỏi hắc ám.

“Ăn thêm chút nữa, cố chịu đựng!”

Tần Phong rút chủy thủ, cắt một miếng thịt rắn, đưa đến bên miệng để Tiếu Tĩnh dễ nuốt hơn.

"Tôi... tôi hình như khỏe hơn nhiều rồi!" Tiếu Tĩnh có phần ngạc nhiên, dù trong lòng vẫn nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời Tần Phong.

Mùi tanh nồng và cảm giác kinh tởm khi ăn thì rắn sống khiến nàng suýt nôn, thế nhưng vẫn nghiến răng từng ngụm từng ngụm nhai nuốt. Dạ dày như cái hố không đáy, từng dòng năng lượng nóng rực nhanh chóng lan tỏa khắp tứ chi, khiến khí lực trong cơ thể cô trào dâng.

Tần Phong nhìn cô, mang theo nụ cười nhàn nhạt:

“Cậu thức tỉnh rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play