Lúc này, Tần Phong không đi theo tuyến đường khởi hành thông thường tới điểm dã ngoại, mà lựa chọn tuyến chợ bên trong nội thành. Chỉ có điều, chuyến xe này cũng không kém phần nguy hiểm!
Trên xe, phần lớn là các Dị Năng Giả chiến đấu, xen lẫn vài người trông gầy gò như que củi – có vẻ chỉ là dân thường.
Xe chạy về hướng Tây, rất nhanh rời khỏi khu vực trung tâm. Các dãy phố xung quanh ngày càng đông đúc, chật chội, thậm chí bắt đầu xuất hiện những khu vực bẩn thỉu, hỗn loạn.
Nhưng đến một mức độ nhất định, toàn bộ kiến trúc đột ngột bị cắt ngang bởi một bức tường thành khổng lồ. Vượt qua đó, quang cảnh phía sau lập tức biến mất khỏi tầm mắt.
Khu vực này rõ ràng an toàn hơn. Bao quanh là những cánh đồng lúa chín vàng óng, cứ mỗi trăm mét lại có một tòa tháp canh. Trên tháp, các Thương Giới Giả tay cầm súng tự động, ánh mắt cảnh giác quét qua mọi hướng.
Ngay lúc ấy, hệ thống phát thanh trong xe vang lên:
“Kính chào quý hành khách, xe sắp đến trạm cuối, khu trồng trọt phía Tây Thừa Bắc!”
“Tất cả Chiến Đấu Giả lưu ý: Săn giết dị thú tại khu vực ngoại vi nơi trồng trọt, mọi người có thể dựa vào tiêu chí đặc thù thi thể dị thú để đổi lấy tiền thưởng tương ứng. Mục tiêu săn giết lần này gồm: Đại Thảo Thử (Chuột lớn ăn cỏ), Thông Đường Lang (Bọ ngựa có khả năng khoét tường, đường), Xà tuyến (Rắn độc)..."
“Lưu ý: Trong mùa đặc thù, nếu phát hiện hiện tượng ‘Chuột Triều’, lập tức báo động! Tham gia chiến đấu sẽ được ghi nhận giá trị vinh dự, có thể dùng giá nội bộ đổi lấy chiến đấu cơ giới hoặc dược tề!”
Không khí trong xe bỗng trở nên căng thẳng. Những người chiến đấu đều lập tức tỉnh táo, đề phòng.
Chẳng bao lâu sau, tuyến phòng thủ cuối cùng hiện ra trước mắt.
Lần này không còn là tường thành, mà là hàng rào bằng cọc gỗ, rải rác xen kẽ bẫy rập. Mỗi trăm mét vẫn có một tháp canh, nhưng số lượng chiến xa lại nhiều hơn rõ rệt.
Dù sao nơi trồng trọt quá rộng, có thể bất cứ lúc nào xảy ra biến cố. Việc dùng hàng rào tạm bằng gỗ tiết kiệm được khá nhiều tài lực.
Xe dừng lại. Mọi người lục tục xuống xe.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên từ gần đó, kèm theo tiếng kêu thảm thiết từ xa vọng về.
Trên tháp canh, giọng gắt gỏng vang lên:
“Mẹ kiếp! Đám chuột chết tiệt này lại muốn làm loạn!”
Việc gác tháp tuy khô khan, nhưng cũng là công việc nguy hiểm. Nếu không có gì bất trắc thì một ca trực kéo dài cả ngày, còn một khi có điểm dị động thì phải lập tức xử lý ngay. Mà đám dị thú này không phải lúc nào cũng xuất hiện, lâu dần làm cho người ta rất bực bội.
Tại cổng hàng rào lớn, một binh sĩ mặc đồng phục tác chiến màu xanh đậm ra mở cửa, ra hiệu cho mọi người đi qua.
“Ngươi! Đứng lại! Trở về!”
Tiếng quát khiến Tần Phong hơi khựng lại, nhưng hắn nhanh chóng nhận ra đây không phải gọi mình, mà là một cô gái phía sau.
Cô gái ấy cao hơn Tần Phong một chút, chừng 1m75, người gầy như cây gậy trúc, ngực phẳng như sân bay, rõ ràng phát dục không tốt.
Quan trọng là, Tần Phong biết cô ấy.
Tiếu Tĩnh!
Trong đầu Tần Phong lập tức hiện lên hình ảnh kiếp trước, Tiếu Tĩnh anh dũng phi thường, quân phục oai nghiêm, là một Trung tá canh phòng nổi tiếng, trong lúc ra ngoài chiến đấu đã từng giúp hắn một lần.
Tiếu Tĩnh khi đó rất có quan uy. Sợ rằng sẽ không có người nghĩ tới, đối phương hiện tại sẽ trong hình dạng chán nản như này đi..
“Vì sao lại không cho ta ra ngoài?! Ta có thể chiến đấu, ta muốn giết dị thú!” – Tiếu Tĩnh cứng giọng, giấu đi nỗi bất an.
“Chỉ bằng ngươi? Vẫn là về nhà sinh con, nấu cơm đi, chiến đấu cái gì?” – Binh sĩ cười lạnh.
Mỗi ngày đều có kẻ vì đủ loại lý do liều mạng ra ngoài. Dù sao, bên trong khu tập trung vốn đã cũng không thiếu chuyện đen tối, mà muốn sống sót thoát khỏi loại sinh hoạt đó thì cần phải chiến đấu, cường đại lên.
Nhưng không phải dạng người gì cũng có thể ra ngoài, đặc biệt là phụ nữ, nữ nhân cũng là một dạng tài nguyên a, binh sĩ không muốn để cho Tiếu Tĩnh đi chịu chết.
“Dựa, dựa vào cái gì chứ! dựa vào cái gì mà ngươi nói nữ nhân chỉ nên sinh con nấu cơm hả?!” Tiếu Tĩnh gầm lên giận dữ, nội tâm đầy phẫn nộ.
Binh sĩ sầm mặt:
“Dựa vào cái gì? Dựa vào ngươi tay trói gà không chặt! Ngươi bộ dạng này ra ngoài chiến đấu? Ngươi có đồng phục tác chiến sao, ngươi có vũ khí sao? Ngươi dùng tác đá để đập dị thú à? Nếu không có gì cả thì liền cút về!”
Tiếu Tĩnh bị mắng đến mức mặt đỏ bừng. Thực ra cô ra đây là do xúc động nhất thời. Theo mỗi câu quát mắng của binh sĩ, Tiếu Tĩnh lùi lại từng bước, căn bản nói không nên lời phản bác. Thế nhưng càng bị quát mắng, ý chí chiến đấu trong cô lại càng mãnh liệt hơn.
Đúng lúc cô định quay người rời đi, một giọng nói khác vang lên:
“Tôi dẫn cô ấy ra ngoài!”
Tiếu Tĩnh sững sốt, ngẩng đầu nhìn sang. Khi thấy rõ người vừa nói, cô kinh ngạc thốt lên:
“Tần Phong?!”
Tần Phong gật đầu với cô, rồi quay sang người binh lính kia nói:
“Cô ấy chắc là có nổi khổ riêng. Tôi với cô ấy là bạn học cũ, tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài cùng.”
Hắn chỉ tay vào khẩu súng năng lượng bên hông.
Gương mặt lạnh lùng của người lính dịu xuống. Anh ta liếc nhìn khẩu súng năng lượng cùng bộ đồng phục chỉnh tề trên người Tần Phong, rồi thở dài:
“Đi đi, nhớ kỹ sống trở về!”
Anh lính tránh sang một bên, nhường đường. Kỳ thực, binh sĩ đó hiểu lầm, tưởng Tần Phong là một Thức Tỉnh Giả từng trải. Nhưng thực tế, cả Tần Phong lẫn Tiếu Tĩnh chỉ mới tiêm thức tỉnh dược tề chưa đến tám ngày.
Tần Phong đưa Tiếu Tĩnh rời khỏi cổng lớn, tiếp tục men theo đại lộ tiến về phía trước. Hai bên đường vẫn còn rất nhiều bẫy rập, tạm thời không thể tiến hành săn giết dị thú ở khu vực này.
“Tần Phong, cảm ơn cậu…” giọng Tiếu Tĩnh tràn ngập cảm kích.
“Không cần cảm ơn. Chúng ta là bạn học cũ mà.” Tần Phong đáp nhẹ, đây cũng chính là câu mà đời trước Tiếu Tĩnh từng nói khi giúp đỡ hắn. Có lẽ vì kiếp trước sống quá khổ cực, nên chỉ cần một chút ân tình nhỏ, cũng để hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo* a!
(*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: (滴水之恩,涌泉相报) Dù chỉ nhận được một chút ân nghĩa nhỏ cũng phải ghi nhớ, và khi có cơ hội, phải lấy tấm lòng lớn lao mà báo đáp lại.)
“Cảm ơn!” – Tiếu Tĩnh khẽ nói, nhưng lại như chạm đến một góc mềm mại trong lòng, nước mắt bất chợt trào ra, lăn dài trên má.
Tần Phong trầm mặc.
Hắn là một người nam nhân, chỉ có chảy máu chứ không rơi lệ, càng không biết phải dỗ dành con gái ra sao.
Huống chi, hắn cũng không rõ Tiếu Tĩnh đã trải qua chuyện gì.
Dù sao, trong tương lai, giữa vô số học sinh xuất thân từ các học viện Trung Đẳng, Tiếu Tĩnh từng là một tồn tại khiến người ta ngưỡng mộ ước ao.
“Xin lỗi!” – Tiếu Tĩnh vội vàng lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Không có việc gì” Tần Phong nhẹ giọng, rồi hơi nghiêng đầu, “Gặp phải chuyện gì trắc trở à?”
Tiếu Tĩnh trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi cất lời:
“Ba tôi muốn gả tôi… cho một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.”
Tần Phong lại rơi vào im lặng. Những chuyện thế này, hắn đã thấy quá nhiều. Thế giới sau tận thế không còn công bằng, tình cảm càng trở nên xa xỉ. Quá khứ đã khiến hắn quen với sự tàn nhẫn, đến mức trái tim cũng trở nên lạnh lùng.
Tiếu Tĩnh như thể đã mở khóa được cảm xúc bị dồn nén, không kìm được nói tiếp:
“Cậu biết rồi đấy, tôi còn hai đứa em trai. Sang năm, đứa lớn cũng sẽ đến tuổi thức tỉnh. Ba tôi đang chuẩn bị mua cường hóa dược tề cho nó... Lần này gả tôi đi, ông ấy sẽ nhận được tám vạn.”
“Thật không ngờ đấy,” Tiếu Tĩnh cười khổ, giọng đầy giễu cợt “Một đứa “nam nhân bà” (con gái thô kệch hệt nam nhân) như tôi thế này mà vẫn có người muốn lấy. Người đàn ông đó đã có một đứa con mười hai tuổi, tôi mà gả qua… chẳng phải sẽ trở thành mẹ kế sao? Thật nực cười!”
Cô hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ lên, tiếp tục:
“Tôi cầu xin ba cho tôi thêm một tháng. Chỉ cần cho tôi thời gian, chờ xem tôi có thể trở thành Dị Năng Giả, hoặc Cổ Võ Giả hay không. Nhưng đáng tiếc bọn họ cũng không muốn chờ. Họ còn nói tôi lợi hại thế nào cũng vô dụng, con rể giỏi giang là được rồi!”
Càng nói, Tiếu Tĩnh càng tức giận, nắm chặt hai tay đến run lên.
Tần Phong đã hiểu.
Cha của Tiếu Tĩnh không phải không muốn để cô trở thành Cổ Võ Giả… mà là sợ nuôi không nổi đi.
Gia cảnh Tiếu Tĩnh nghèo đến mức ba bữa ăn còn chẳng đủ no. Hai đứa em trai đang tuổi ăn tuổi lớn, cần tiêu tốn không ít. Thân thể của Tiếu Tĩnh gầy gò như vậy không phải không có lý do.
Dưới hoàn cảnh như vậy, họ làm sao có thể phí tiền chỉ để Tiếu Tĩnh trở thành cổ võ giả đâu?