Tống Hy Thất ngồi lặng thinh trong góc quán bar, ánh đèn mờ hắt lên gương mặt cô khiến thần sắc càng thêm mệt mỏi.
Cả ngày nay cô đều chưa gọi cho Lê Thời Nghiên, buổi sáng chẳng biết não bị úng nước hay gì mà vất hết đồ của mình trong nhà cậu đi. Bây giờ ngẫm lại, chỉ thấy bản thân ngu ngốc không tả được.
Vốn chỉ muốn uống vài ly để giải sầu, vì cô hay nghe người ta nói uống rượu có thể vơi đi nỗi buồn. Tống Hy Thất uống hết một ly vẫn thấy không có hiệu quả, cô lại nhớ cậu, cô thực sự nghĩ giờ cậu không cần cô nữa, lúc nào cũng lo được lo mất.
Trước mặt là ba ly rượu đã cạn sạch. Cô chống cằm, mắt lơ đãng nhìn vào ly thủy tinh trống rỗng, khóe môi khẽ mím lại như đang nuốt một thứ gì đó rất đắng.
Cô cúi xuống lấy điện thoại thì phát hiện nó đã tắt nguồn từ lúc nào, pin đã cạn sạch từ đêm qua. Mọi cố gắng để liên lạc với Lê Thời Nghiên đều hóa thành vô ích. Cô khẽ cười nhạt, một nụ cười pha chút cay đắng.
Chẳng phải chính cô là người luôn mong cậu quan tâm sao? Sao đến khi cậu làm thế rồi, cô lại gạt phăng đi tất cả?
Cô ngửa đầu, uống cạn ly thứ tư. Rượu đắng chát nơi cuống họng, nhưng chẳng đủ để xoa dịu cơn sóng lòng đang cuộn trào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play