Giữa trưa hôm sau, ánh sáng trắng lạnh của bệnh viện chiếu xuyên qua lớp rèm mỏng, rọi vào đôi mi khẽ run rẩy của Tống Hy Thất.
Cô từ từ mở mắt, cả thế giới xung quanh mờ nhòe trong ánh sáng chói lóa. Không gian yên tĩnh đến ngột ngạt, mùi thuốc sát trùng đậm đặc khiến cô buồn nôn, cuống họng khô khốc và cổ đau rát như bị ai đó bóp nghẹt suốt cả đêm.
Cô cố nghiêng đầu nhìn quanh, chỉ thấy trần nhà trắng xanh và những bức tường kín mít. Không có ai ở bên cạnh. Sự trống rỗng đó như một cú tát âm thầm khiến lòng ngực cô nghẹn lại.
Tống Hy Thất cố gắng nhấc người lên, nhưng phần eo và chân đau nhức đến mức khiến cả người cô run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Cô khẽ cắn răng, dùng tay đỡ lấy lưng rồi gắng tựa vào gối đầu giường, động tác nhỏ bé nhưng như dùng hết toàn bộ sức lực.
Ngay lúc ấy, cửa phòng bệnh bất chợt bật mở. Lạc Du bước vào, tay xách một túi hoa quả lớn. Vừa nhìn thấy cô ngồi dậy, cậu ta giật mình đến mức đánh rơi luôn túi xuống sàn.
“Tống gia! Cậu... cậu tỉnh rồi à?!” Giọng cậu ta đầy kinh ngạc xen lẫn chút nhẹ nhõm.
Tống Hy Thất cau mày nhìn Lạc Du, cổ họng cô khản đặc, chỉ khẽ bật ra một tiếng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play