Cả bốn người cuống cuồng lao ra khỏi tòa nhà, chia nhau ra tìm từng ngóc ngách. Lê Thời Nghiên vừa chạy vừa liên tục gọi điện cho Tống Hy Thất, nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút dài lạnh lẽo, không một ai bắt máy. Trán cậu đẫm mồ hôi, tay run lên từng hồi vì tức giận và lo lắng.
Mười phút trôi qua trong vô vọng, Lê Thời Nghiên bất ngờ dừng phắt lại, quay ngoắt về phía An Phỉ, giọng cậu như bật ra từ tận cổ họng, sắc lạnh và dữ dội:
“Con mẹ nó, rốt cuộc cô bảo cô ấy đi đâu? Mẹ kiếp, tìm mãi không thấy! Cô đang giấu cái quái gì vậy hả? Nói mau đi.”
Cậu sấn lên một bước, mắt đỏ hoe, như thể đang đứng bên bờ vực phát điên:
"Cô ấy không phải bạn cô à? Bao nhiêu lần cô ấy giúp cô như vậy mà cô báo đáp bằng cái trò thối tha này à? Tôi không ngờ lòng dạ cô lại độc ác đến thế đấy, còn chuyện gì cô chưa nói nữa không hả? Cái loại lòng lang dạ sói! Hôm nay ông đây mà không tìm thấy cô ấy..." Cậu nghiến răng, giọng gằn xuống.
“Cô cứ liệu thần hồn đấy.”
An Phỉ mặt tái mét, nước mắt giàn giụa. Cô run rẩy, miệng lập bập không thành câu:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT