Tống Hy Thất bước chân vào đầu hẻm, sắc trời sẫm lại như sắp mưa. Gió thổi mạnh khiến mấy tấm bạt rách nát trên mái nhà cũ bay phần phật, phát ra âm thanh nghe rờn rợn.
Cô nhíu mày nhìn quanh, lòng có chút bất an. Đây là một con hẻm nhỏ và sâu hun hút, hai bên toàn nhà cấp bốn lụp xụp, tường vôi nứt nẻ, cửa sắt đã rỉ sét, không bóng người qua lại. Chỉ có duy nhất một bóng đèn vàng yếu ớt ở cuối hẻm lập lòe chớp tắt, như bất kỳ lúc nào cũng có thể phụt tắt hoàn toàn.
“Không ngờ Thượng Nguyên lại có một chỗ như này.”
Tống Hy Thất siết chặt quai túi xách, vừa đi vừa thấp giọng lẩm bẩm:
“Chỗ quái quỷ gì thế này... sao An Phỉ lại hẹn mình tới đây?”
Bước chân cô chậm lại, mỗi bước đi vang vọng trong không gian tĩnh lặng khiến lòng cô càng thêm căng thẳng. Từ sâu trong bụng bỗng có cảm giác khó chịu đang nhấn nhá, như một linh cảm chẳng lành.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật bắn mình. Màn hình hiện tên Lê Thời Nghiên. Cô bắt máy, giọng cáu kỉnh:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT