"Thực lực chúng ta không đủ, không cần phải chính diện giao phong. Lúc này nên dựa vào đại trận thủ hộ sơn môn là thượng sách. Tông môn đại trận do khai sơn tổ sư thiết lập, lại trải qua bao đời tu sửa, tuy không thể nói vững như tường đồng vách sắt, nhưng nếu tận dụng toàn lực cả môn phái, chống đỡ một gã Kim Đan tu sĩ tuyệt đối không thành vấn đề." – Phương Hồ, đại sư trận pháp nói, đầy tự tin với trận pháp bản thân dốc hơn nửa đời tu sửa.

"Nhưng có cần đến mức này không? Huyền Đô Giáo thực sự dám liều lĩnh tiêu diệt đạo thống của ta sao? Dẫu có khúc mắc, nhượng bộ một chút lợi ích là được. Trăm năm sau, ai mạnh ai yếu chưa thể nói trước, cần gì phải động đến đại trận?" – Phương Đồ đạo nhân lắc đầu, không cho là đúng. Là trưởng lão Bí Pháp Điện, hắn ít ra ngoài, nên không rõ thế sự tàn khốc ngoài kia.

"Lo trước khỏi họa là đúng." – Phương Huyền gật đầu, rồi ra lệnh:

"Truyền ta pháp dụ!"

Mọi người đồng thanh lĩnh mệnh.

"Phương Hồ sư đệ, ngươi phụ trách tu chỉnh, tăng cường đại trận. Mọi tài nguyên cần thiết cứ việc điều động, lấy an toàn làm đầu, nhân thủ tùy ý điều phối."

"Tuân lệnh!" – Phương Hồ lĩnh mệnh.

"Phương Đồ sư huynh, lúc này là thời chiến. Đan dược, pháp khí trong kho tàng tông môn, cứ theo lệ thời chiến phân phát, tăng cường thực lực toàn môn. Tuyệt không thể chờ địch phá sơn môn rồi mới hối hận."

"Việc này... Được rồi, cứ theo ý chưởng môn." – Phương Đồ than thở.

"Kính Tượng sư đệ, thời điểm nguy nan, phòng ngừa có kẻ sinh dị tâm. Chấp pháp phải nghiêm, nếu ai gây loạn nhân tâm, tung tin đồn nhảm, cấu kết ngoại địch, xử chém không tha!"

"Nên làm như thế." – Kính Tượng nghiêm nghị đáp.

"Các vị sư đệ khác, cần nghỉ ngơi dưỡng sức, tự lo tu hành, tông môn có tồn vong hay không, mấy trăm năm khí vận Tân Nguyệt đều đặt trên vai chúng ta."

Mọi người cùng nghiêm túc gật đầu.

"Tản đi làm việc. Phương Sơn sư đệ, ngươi ở lại."

...

Sau khi mọi người rời đi, Phương Sơn đạo nhân bước lên thấp giọng hỏi:

"Chưởng môn sư huynh..."

"Phương Sơn sư đệ, năm xưa khi sư tôn tiên thăng, chỉ có hai người chúng ta hầu hạ bên cạnh. Chuyện kia, cũng chỉ chúng ta biết. Lần này Huyền Đô xâm phạm, người ngoài có thể không rõ căn nguyên, nhưng chúng ta thì rõ. Kẻ địch tới đây, chính là vì món đồ kia. Một khi đã khởi sự, tất sẽ không chết không thôi, không còn đường lui. Đại trưởng lão sống chết chưa rõ, không thể trông cậy. Dựa vào cảnh giới của chúng ta mà chống lại Kim Đan đại tu? Chẳng khác nào si tâm vọng tưởng. Nhưng ta và ngươi đã thề trước mặt sư tôn: Tuyệt không để bảo vật rơi vào tay giặc! Còn có vật kia, Tân Nguyệt Môn còn có cơ hội phục hưng!"

"Huynh yên tâm, dù đệ có chết cũng không để đám tặc tử Huyền Đô được như ý!" – Phương Sơn nghiêm nghị.

"Không cần ngươi thể hiện quyết tâm. Ta cùng ngươi vào môn đã gần hai trăm năm, ta sao không hiểu ngươi? Lần này, Huyền Đô chắc chắn không có được vật kia sẽ không dừng lại. Vậy nên trước khi động đến đại trận, ta muốn đánh cược một lần. Ta là chưởng môn, nên cùng tông môn đồng sinh cộng tử. Nhưng dòng mạch truyền thừa của môn phái, cần sớm sắp xếp."

"Huynh đi đi, để đệ lưu lại! Trong môn phái không thiếu Dung Hợp kỳ tu sĩ, nhưng chỉ có huynh là người duy nhất chạm gần Kim Đan. Tương lai còn có thể trùng kích Kim Đan, mang theo truyền thừa mà đi!"

"Ngậm miệng! Ai cũng có thể đi, duy ta không thể! Ta là đích mục tiêu lớn nhất, dễ bị kẻ địch chú ý. Nếu không bị bắt một mẻ, đã là may mắn. Huyết mạch chính tông, ngươi phải sớm lo liệu. Đây là danh sách sơ bộ, ngươi lựa chọn thêm, nghĩ kỹ người mang đi. Trưởng lão đi nhiều thì dễ lộ, không bằng phái ba bốn đời đệ tử, tư chất cao, tâm tính vững. Ngươi cùng Kính Tượng dẫn đầu là ổn."

"Huynh..."

"Đừng giống phụ nhân như vậy! Ta thọ gần ba trăm, bao năm trùng kích Kim Đan không thành, đã rõ thiên mệnh không tại ta. Nếu Huyền Đô dám khinh người như vậy, lão đạo ta liền liều mạng với hắn một phen!"

"Chỉ vì một món đồ không ai có thể tiến vào, mà hy sinh biết bao người sống... sư huynh, có đáng không? Huống hồ tiểu thế giới kia, chúng ta còn không vào được..."

Phương Huyền nghiêm mặt:

"Sẽ có người vào được! Đời này không có thì đời sau. Chỉ cần tiểu thế giới ấy còn, Tân Nguyệt Môn còn hy vọng trỗi dậy! Không thể buông bỏ!"

Phương Sơn thở dài. Hắn hiểu sư huynh luôn trung nghĩa với môn phái. Môn phái tu chân tranh đoạt vốn tàn khốc, các trưởng lão như họ hoặc là chiến đến chết, hoặc là đào vong làm tán tu. Nếu đầu hàng Huyền Đô, đạo tâm liền hủy, sẽ bị lợi dụng mà thôi.

"Sư huynh, vậy món đồ kia... mang đi, hay để lại?"

"Mang đi? Giao cho ai? Ai dám đảm bảo sẽ thoát được? Vật kia hiện chỉ mình ta biết nơi cất giấu, hình dáng cũng khó đoán. Tương lai nếu có ai đủ cơ duyên, ta sẽ để lại một kệ thơ, xem người hữu duyên có lĩnh ngộ được không." – Phương Huyền đạo nhân vốn có thói quen đề thơ, thường nói đạo lý trời đất vốn vô tư, ai có vận khí, kẻ đó được. Dù là đệ tử thân truyền, hắn cũng không chỉ điểm, để họ tự mình tranh cơ duyên.

...

Lý Tích như thường lệ vẫn ở lại Duyệt Thắng Lâu, thờ ơ với nguy cơ sơn môn sắp đến. Dù sao, với tầng tiểu tu như hắn, trong cuộc tranh đoạt này ngay cả tư cách làm pháo hôi cũng không có.

Nhưng từ sau lần trò chuyện cùng Pháp Viễn đạo nhân, hắn bắt đầu tìm đọc sách lược để hiểu về “tiểu thế giới” – và cuối cùng cũng lĩnh ngộ một phần.

Trăm vạn năm trước, có một phương vũ trụ băng diệt, sau đó Thanh Không đại thế giới mới sinh ra từ hỗn độn. Ngoài thế giới chính đó còn sản sinh vô số tiểu thế giới đi kèm. Tuy không hiển lộ tại đương thời, nhưng lại có liên hệ kỳ dị với thế giới chính. Nếu ví Thanh Không đại thế giới là “chủ thế giới”, thì các thế giới còn lại là tiểu thế giới phụ thuộc, có thể qua lại thông qua linh vật và mật pháp đặc biệt.

Mỗi tiểu thế giới đều khác biệt: có nơi thiên đạo khuyết thiếu, có nơi linh khí cuồng loạn, có nơi độc hệ Ngũ Hành, có nơi cư ngụ kỳ chủng dị tộc... Trong tình trạng linh khí Thanh Không đại thế giới ngày càng suy kiệt, số lượng và phẩm chất tiểu thế giới nắm giữ chính là thước đo thực lực của một môn phái.

Tân Nguyệt Môn dù có Kim Đan tọa trấn, nhưng không có tiểu thế giới, chẳng khác gì bèo không rễ, khó thành đại khí. Huyền Đô Giáo cũng là loại như vậy. Do đó, khi vừa nghe Tân Nguyệt Môn có thể nắm giữ một tiểu thế giới, lập tức không tiếc tất cả mà đến tranh đoạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play