Vì để Ngu Ý dễ dàng tiếp nhận mình hơn, Tiết Trầm Cảnh cố ý cải trang thành nữ tử.

Theo như hắn quan sát, mọi người đối với cô nương xinh đẹp đều dễ dàng dỡ bỏ tâm phòng hơn, huống chi hắn còn cố ý giả bộ trọng thương, tỏ vẻ nhu nhược đáng thương, khiến cho người ta không sinh chút cảnh giác hay cảm giác bị uy hiếp nào.

Kết quả là... nàng lại một cước đem hắn đá bay!

Tiết Trầm Cảnh từ trên mặt đất đứng lên, sắc mặt u ám lạnh lẽo, ánh mắt nhìn theo phương hướng Ngu Ý đào tẩu mà đi, chậm rãi ẩn thân vào màn mê chướng dày đặc.

Núi rừng nơi đây lại liên tiếp có nhiều người kéo đến, đều là theo manh mối “Kiếm Thạch” ở Ly Sơn Trấn mà đến. 

Địa Trọc tạo ra mê chướng bao phủ khắp núi rừng, khiến cho người tiến vào đều bị mất phương hướng.

Mê chướng trong núi, từng cảnh vật, từng đường đi đều nằm trong tay Tiết Trầm Cảnh khống chế. Hắn biết rõ Ngu Ý đi đâu, chỉ cần khẽ động một chút mê chướng, là có thể đem nàng dẫn trở lại trước mặt mình.


Bên kia, Ngu Ý từ trong Sơn Thần miếu chạy trối chết ra, rất nhanh liền phát hiện bốn phía chỉ còn lại là tầng tầng lớp lớp mê chướng dày đặc. 

Chung quanh đều là sương trắng mịt mờ, chỉ thấy lờ mờ bóng cây thấp thoáng, tiếng chim muông cũng dần tắt hẳn.

Tuy là chạy trốn, nhưng nàng không phải chạy loạn. Nàng đã nhớ rõ phương vị trước mặt lúc ở Sơn Thần miếu.

Có miếu thì tức là đã từng có người qua lại. Có người qua lại thì ắt có đường. 

Tuy rằng nơi đây hoang phế đã lâu, đường xá phủ đầy cỏ dại, nhưng dấu vết nhân công vẫn còn thấp thoáng hiện rõ.

Dọc theo lối đá xanh dưới chân núi mà đi, chí ít còn biết mình đang ở đâu, còn hơn là cứ mù quáng chạy trong sương mù.

Lúc đá bay Tiết Trầm Cảnh để chạy trốn, nàng đã để ý tìm kiếm sơn đạo bên phải miếu thờ. Trong màn sương dày đặc che khuất khoảng cách, Ngu Ý chỉ có thể âm thầm đếm bước chân của chính mình, đến đoạn nên có sơn đạo liền dừng lại dò xét.

Quả nhiên, dưới một đám cây cối hỗn độn và cỏ dại, nàng tìm được bậc thang đá xanh.

Nàng vừa đi xuống chưa được bao xa, liền nghe thấy tiếng r*n rỉ yếu ớt. 

Nàng lập tức siết chặt thanh Thanh Trúc Kiếm trong tay, rồi lại nghe thêm mấy tiếng “Ai da, ai da” phát ra từ phía một gốc cây.

Một lão nhân tóc hoa râm đang dựa vào gốc cây lớn cạnh bậc đá, bên cạnh có một cái giỏ tre chứa đầy thảo dược.

—Là một dược nông?

Tuy Vân Sơn không phải tiên sơn có linh khí, nhưng đối với dân thường mà nói, nơi đây lại là nơi sản vật phong phú, người trong vùng thường lên núi săn bắn, hái thuốc.

Ngu Ý dù trong lòng hoài nghi lão nhân, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là bước ra.

Dẫu sao, nếu lão nhân thật là người hái thuốc không may bị thương, mà nàng bỏ mặc hắn một mình nơi đây, nhỡ đâu gặp phải cái tên ma đầu kia, chỉ sợ không giữ nổi mạng.

Lão nhân nghe tiếng động, nắm lấy lưỡi hái trong tay, kinh hoảng ngẩng đầu.

Ngu Ý vội vàng nói: “Lão nhân gia chớ sợ, ta là Hạc tiên cô, vẫn thường cùng một con bạch hạc xuất hiện quanh đây.”

“Hạc tiên cô” là danh hiệu mà dân chúng vùng này đặt cho nàng, bởi vì Hạc sư huynh của nàng vốn rất nổi danh tại nơi đây.

Lão nhân nghe xong, quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, buông lưỡi hái, cảm kích nói: 

“Thật tốt quá! Nếu không có cô nương tới, lão già này e là không qua khỏi đêm nay.”

Ngu Ý bước lên, vừa đánh giá ông lão, vừa dò hỏi.

Chỉ thấy ông lưng gù, da mặt nhăn nheo khô gầy, y phục vải thô bị sương lạnh thấm ướt, cả người run rẩy ôm lấy cánh tay.

Lão nhân ho khan một trận, rồi nói: 

“Lão thân vốn hái xong thuốc, đang định về trạm nghỉ giữa núi để qua đêm, sáng sớm xuống núi. Ai ngờ sương mù ngày càng dày, không cẩn thận bị trượt chân ngã gãy chân, giờ đau không chịu nổi, nhúc nhích là đau.”

Giữa sườn núi Vân Sơn có một gian lều nhỏ, là nơi thợ săn hoặc dược nông nghỉ chân qua đêm.

Ngu Ý nhìn thấy chân phải lão nhân đã được bó bằng nhánh cây, trên miệng vết thương còn đắp thuốc, lòng hoài nghi lập tức giảm đi hơn nửa.

“Sương mù nơi này có phần cổ quái, dễ bị lạc. Lão nhân gia, ta đưa người tới lều phòng trước, đợi trời sáng sương tan, ta sẽ hộ tống người xuống núi đến y quán.”

Lão nhân gật đầu lia lịa, không ngừng cảm tạ.

Hệ thống nhìn một màn này, vui mừng nói: 

“Ta đã nói rồi mà! Nữ chủ tâm địa thiện lương, hành hiệp cứu người, nhất định không thể thấy chết mà không cứu! Lần trước khẳng định là hiểu lầm.”

Ngu Ý nâng lão nhân dậy, động tác vô cùng khéo léo.

Ngay khoảnh khắc ấy—lại là giọng hệ thống!

Ngu Ý tức thì cảnh giác. Lão nhân này… lại là Tiết Trầm Cảnh giả trang!

Tên ma đầu này quả thật âm hồn bất tán.

Nàng lấy lại bình tĩnh, giả vờ không biết, đỡ lão nhân lên Thanh Trúc Kiếm, ngự kiếm nâng hắn bay nhẹ theo đường núi.

Thanh Trúc Kiếm phát ra ánh lục quang sáng ngời, chiếu rọi đoạn đường gập ghềnh u ám.

Trong khi ấy, hệ thống bên tai Tiết Trầm Cảnh không ngừng càu nhàu: 

“Chủ nhân, tuy tiếp cận được nữ chủ là tốt, nhưng ngài xem ngươi hiện tại—một bộ dáng gần đất xa trời, còn muốn cưa đổ nữ chủ thế nào? Muốn chơi ‘tình yêu vượt thời gian’ sao?”

Hệ thống thở dài một hơi: “Ai… nếu lần đầu gặp mặt ngài đừng dọa người ta như vậy, thì đâu đến nỗi phải dùng chiêu này mới được nàng tiếp nhận.”

Tiết Trầm Cảnh cười lạnh, trong mắt tràn đầy mưu tính. Hắn không phải đến để "xoát hảo cảm độ".

“Tiểu cô nương… chân ta đau quá…” Tiết Trầm Cảnh r*n rỉ, xoay đầu nhìn nữ tử bên cạnh.

Trong ánh lục quang chập chờn chiếu rọi, đôi mắt già nua đầy nếp nhăn kia dần dần trong suốt, phát ra ánh sáng trắng bạc. 

Một luồng sợi mảnh vô hình từ trong mắt hắn vươn ra, lay động tiếp cận khuôn mặt trơn bóng của nàng, định nhân lúc nàng nhìn hắn mà thừa cơ thôn phệ ý thức, biến nàng thành rối gỗ của mình.

—Chỉ cần nàng quay đầu lại.

Đông! — Một tiếng vang lớn bên tai nổ tung.

Tiết Trầm Cảnh đầu đau như búa bổ, toàn bộ thần trí chấn động dữ dội.

Không đợi Ngu Ý nhìn hắn, hắn đã bị một cú đập nặng từ phía sau!

Tiết Trầm Cảnh lập tức bị đánh bật khỏi Thanh Trúc Kiếm, mất khống chế mà lăn dài xuống bậc thang núi.

Ngu Ý kinh hãi, đưa tay sờ khóe mắt, cảm giác còn có một chút ướt lạnh, tựa hồ vừa rồi bị thứ gì bò qua mặt khiến cả người nổi da gà.

Nàng nhìn thân ảnh kia bị sương mù nuốt lấy, liền vội vàng bắt lấy Thanh Trúc Kiếm, mượn lực linh kiếm, xoay người chạy về hướng ngược lại.

Hệ thống kinh hãi hét to: “Chủ nhân!”

Một cốt ma từ trong tán cây bay ra, chắn trước bậc thang. Tiết Trầm Cảnh rốt cuộc cũng ngừng lăn, rơi ngay vào lòng Cốt Ma.

Pháp thuật ngụy trang trên người hắn tan biến, làn da nhăn nheo trở lại trắng trẻo bóng loáng, ngũ quan cũng khôi phục vẻ tuấn dật anh tuấn, y phục thô ráp biến thành trường bào trắng như tuyết.

Tiết Trầm Cảnh ôm lấy đầu còn đang chấn động, cằm rướm máu đập vào bậc đá, hắn quay đầu phun một ngụm máu tươi, sắc mặt dữ tợn, tức giận rống lên: “—Địa Trọc!”

Màn sương trắng đậm như nước theo tiếng gọi mà tụ lại, ào ào bao phủ lấy hắn, như mưa rơi chảy xuống.

Chớp mắt sau, dịch thể trắng hóa thành sương mù, thân ảnh Tiết Trầm Cảnh cũng tan vào màn sương, biến mất không dấu vết.

Sương mù trên sườn núi dần tan đi, ánh nắng sớm xuyên qua kẽ lá trên đỉnh đầu chiếu xuống, trời đã sáng hẳn.

Cốt Ma bị ném lại quỳ rạp trên mặt đất, tỉ mỉ liếm những giọt máu Tiết Trầm Cảnh vương vãi trên bậc đá, nó vui mừng nhặt lấy một chiếc răng hàm chủ nhân đánh rơi, lập tức mừng rỡ khua tay múa chân, cả người xương cốt kêu răng rắc, giơ tay ném vào miệng nhai rôm rốp.

……

Ngu Ý cũng nhận ra sương mù dày đặc đang nhạt dần, ánh nắng sớm chiếu xuống, nhuộm núi rừng sương mù thành màu vàng mật ong.

Nàng nắm chặt thanh trúc trường kiếm, ánh sáng trên thân kiếm đột nhiên bùng cháy dữ dội, như một ngọn lửa thiêu đốt, trong lửa lại quấn quanh những luồng sáng hình rắn, một kiếm vung xuống, trong không khí vang lên những tiếng nổ lép bép, kiếm khí xanh biếc mang theo thế phá núi chém biển, xé toạc màn sương mù.

Sương mù rung chuyển dữ dội, như tấm màn bị xé rách, hé ra một vết nứt.

Sau vết nứt là bầu trời sáng sủa, trong trẻo.

Ngu Ý thả người nhảy lên Thanh Trúc Kiếm, lao về phía vết nứt kia, ý đồ thoát khỏi mê chướng.

Đúng lúc này, không gian trên đỉnh đầu gợn sóng, có thứ gì từ trong không khí nhúc nhích chui ra, trùng trùng điệp điệp chắn ngang vết nứt, ngay cả ánh mặt trời xuyên qua vật thể kia cũng trở nên vặn vẹo.

Ngu Ý không kịp phản ứng, đâm sầm vào một vật thể mềm mại trơn trượt, băn khoăn như rơi vào bên trong một loài động vật đầy thịt mềm mại. 

Quanh thân nhanh chóng có thứ gì quấn quanh lên, siết chặt eo và tứ chi nàng, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt bò khắp làn da.

Nàng mở to mắt, linh lực tràn ngập, dùng linh nhãn quan sát, nhưng vẫn không nhìn rõ thứ đang trói buộc mình là gì.

Vết nứt xé mở sương mù trước mắt nàng chậm rãi khép lại, sương mù dày đặc một lần nữa bao phủ nàng.

Ngu Ý bị kéo xuống, từ trong làn sương mù lay động, nàng mơ hồ thoáng thấy một hình dáng kỳ dị.

Thứ đó trông như vô số sợi dây leo quấn quanh, không, không phải dây leo, phải nói là những xúc tua trong suốt thì chính xác hơn, mềm mại trơn trượt, ướt dầm dề nhúc nhích trong không khí.

Cổ Ngu Ý chợt lạnh, một chiếc vòi leo lên cổ nàng, hấp thụ trên dưới, nâng cằm nàng xoay đầu ra sau. 

Ngu Ý khóe mắt liếc thấy bóng người đứng trên bậc thềm phía sau.

Thiếu niên bạch y búi tóc, ngửa đầu nhìn nàng, mái tóc đen nhánh dính vào làn da tái nhợt, cả người ướt sũng sương mù, như một bức tranh thủy mặc chưa khô, chỉ có đôi môi đỏ tươi như máu là điểm xuyết duy nhất một chút màu sắc.

Ngu Ý bị những xúc tua vô hình trói buộc, xoay người lại, từ giữa không trung bị kéo xuống, khoảng cách với hắn càng lúc càng gần, cho đến khi chóp mũi hai người chạm nhau, hơi thở giao hòa.

Tiết Trầm Cảnh giơ tay nâng mặt nàng, lòng bàn tay lạnh lẽo ẩm ướt như những chiếc vòi quấn quanh cổ nàng, ngay cả hơi thở phả vào mặt nàng cũng lạnh lẽo, khuôn mặt như nhiễm sương, không có chút hơi ấm cơ thể người.

Từ dưới lên trên ngước nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh như hai giếng sâu, và nàng đang rơi xuống đáy giếng sâu thẳm ấy.

Ngu Ý cắn đầu lưỡi một cái, đau đớn khiến nàng tỉnh táo lại, lập tức nhắm mắt, cự tuyệt nhìn thẳng hắn.

Bên tai truyền đến tiếng cười của Tiết Trầm Cảnh, hắn không ép nàng mở mắt, nhưng trước mắt Ngu Ý vẫn hiện lên đôi đồng tử quỷ dị kia, tròng đen như mực bao quanh con ngươi dựng đứng màu bạc sắc bén, con ngươi dựng đứng mang theo ma lực khiến người ta không thể chống cự.

Dù nàng cố sức nhắm chặt mắt, đôi mắt kia vẫn hiện ra trước mắt nàng, không chớp mắt nhìn chằm chằm.

Trong đầu Ngu Ý lại bắt đầu trào ra vô số âm thanh vụn vặt, sột soạt lan tràn lên, ý đồ nuốt chửng toàn bộ ý thức của nàng.

Đừng chạy, ngươi muốn ở lại bên cạnh ta, ngươi không muốn đi đâu hết chỉ cần ở lại bên cạnh ta thích ta là được

Thích ta thích ta thích ta thích ta thích ta

Đầu óc Ngu Ý tràn ngập những ý niệm cưỡng ép nhồi nhét, mỗi một dây thần kinh đều bị những xúc tua lạnh băng của hắn bao vây, như cầm một chiếc loa lớn hét lên: Thích ta thích ta ngươi bây giờ nhất định lập tức phải thích ta……

Đầu nàng sắp nổ tung, không thể nhịn được nữa mà mở mắt, trừng mắt giận dữ: "Ngươi có phiền không hả?!"

Âm thanh trong đầu khựng lại, Tiết Trầm Cảnh dường như bị nàng quát ngốc, thần sắc hơi giật mình.

Bất quá, hắn chỉ ngẩn người một lát, ánh bạc trong đôi mắt càng sâu, càng tiến gần mặt nàng.

Tiếng người sóng triều trong đầu Ngu Ý lại một lần nữa cuồn cuộn, so với lần trước càng thêm mãnh liệt mênh mông, ý đồ bóp méo nhận thức của nàng, khiến nàng giống như những ma vật khác, trở thành tù binh dưới chân hắn.

Ngu Ý dần dần phát hiện, tên ma đầu này, hắn chỉ biết dùng loa kêu gào trong đầu nàng, lại căn bản không biết "thích" là cái gì.

Giống như, hắn cầm bút điên cuồng viết "giải" trong đầu nàng, lại không biết đáp án chính xác của đề bài là gì. 

Cho nên, hắn tuy rằng rất cố gắng, lại chỉ có thể được 0 điểm.

Ngu Ý bị ồn ào đến khó chịu, nhưng cũng không bị hắn tẩy não, nàng không kiên nhẫn nhổ một bãi nước bọt vào mặt Tiết Trầm Cảnh, "Phì, ta mới không thích ngươi."

Trừ phi nàng điên rồi, mới đi thích một con quái vật như vậy! 

Nàng là nữ chủ trong sách thì sao, trong sách viết nàng nên HE với vai ác thì sao? Nàng mới không để người khác dùng bút định đoạt mệnh mình.

Nàng có thể vứt bỏ Bùi Kinh Triều, đương nhiên cũng có thể vứt bỏ Tiết Trầm Cảnh, dựa vào cái gì nàng phải chọn bạn trai trong thùng rác?

Tiết Trầm Cảnh chớp chớp mắt, con ngươi dựng đứng màu bạc co rút thành một chấm tròn, vẻ hoang mang trong mắt khiến hắn trông có vài phần mùi vị con người.

Hắn không hiểu, phương pháp này vì sao không có hiệu quả với nàng.

Nhưng Tiết Trầm Cảnh không phải là một tên ma đầu dễ dàng từ bỏ, so với hao tâm tổn trí đi tranh thủ hảo cảm của nàng, cứ như vậy tẩy não nàng đến khi tình căn đâm sâu vào hắn, để hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, muốn đơn giản nhanh gọn hơn nhiều.

Hắn một tay bóp chặt mặt nàng, tay kia ngón cái lau sạch vết nước trên mặt nàng, đầu ngón tay khều một sợi chỉ bạc, đem nước bọt nàng phun lên mặt hắn tất cả lau trở lại mặt nàng.

Ngu Ý: "…………"

Một đoạn vòi lạnh lẽo trơn trượt tách môi nàng ra, chui vào miệng nàng.

Ngu Ý mở to mắt, ô ô giãy giụa, nàng tuy rằng không nhìn thấy những xúc tua trong suốt kia, lại có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Nó bám vào cổ và cằm nàng, cạy hàm răng nàng ra, nhúc nhích trên đầu lưỡi nàng, đầu nhọn gần như chui vào cổ họng nàng, chiếc vòi thô to căng miệng nàng ra rồi lấp kín.

Tiết Trầm Cảnh hơi rũ mắt, xuyên qua lớp thịt trong suốt mềm mại của vòi, nhìn thấy sâu trong khoang miệng nàng vì dị vật xâm lấn mà bản năng run rẩy buồn nôn.

Hệ thống đã xem ngây người, nó khó có thể tin mà khuyên: 

"Chủ nhân, hai người mới gặp nhau lần thứ ba thôi, làm như vậy có phải hơi vội vàng, quá thất lễ không?"

Nó kỳ thật muốn nói hơn, là có chút quá biến thái.

Tiết Trầm Cảnh không để ý đến nó, hắn ngước mắt lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Ngu Ý, trong đồng tử kéo dài ra những sợi tơ vô hình như nấm phun bào tử, thấm vào từ thất khiếu của nàng, rồi mọc rễ trong thức hải nàng, bao lấy mỗi một dây thần kinh.

Chiếc loa lớn trong đầu Ngu Ý lại bắt đầu kêu, Tiết Trầm Cảnh rất có tư thế không tẩy não thành công sẽ không bỏ qua, đến nỗi cuối cùng, ngay cả Ngu Ý cũng sắp không biết hai chữ "thích" là cái thứ gì nữa.

Thanh Trúc Kiếm dưới sự bao vây của xúc tua, không ngừng rung lên, ngọn lửa xanh biếc trên thân kiếm trong đám xúc tua chen chúc nhiễm ra màu xanh nhạt dần, những dòng điện nhỏ li ti khắp nơi thoán hành, phác họa ra hình dáng chiếc vòi vô hình trong không khí.

Tiết Trầm Cảnh bị luồng điện trên thân kiếm nàng làm cho cốt nhục tê dại, một cảm giác kỳ lạ trong cơ thể hắn càng lúc càng cao trào, đẩy hắn đến đỉnh sóng vô hình, cả người hắn lông tơ dựng đứng, mỗi một xúc tua đều run rẩy trong dòng điện len lỏi.

Vẻ mặt hắn có một thoáng trống rỗng, hai mắt trợn to, đồng tử tan rã, đuôi mắt ứa ra nước mắt, vệt đỏ từ đuôi mắt lan đến mang tai, gân xanh trên cổ nổi lên, hơi thở chợt dồn dập.

Hệ thống kinh hãi, cái này cũng có thể hưng phấn lên sao? 

Chủ nhân của nó thật sự có chút quá mức biến thái.

Sự phân thần này của Tiết Trầm Cảnh khiến Ngu Ý hoàn toàn thoát khỏi sự tẩy não, nàng mơ hồ liếc nhìn kẻ đang thở dốc không hiểu vì sao, thừa dịp Tiết Trầm Cảnh thất thần, tay nàng đâm sâu vào lớp thịt mềm mại trong suốt của xúc tua, khó khăn véo ra một kiếm quyết.

Kiếm khí Thanh Trúc Kiếm đột nhiên bạo trướng, hóa thành bạch hạc giương cánh, mỗi một chiếc lông vũ đều mang theo kiếm quang sắc bén, trên kiếm quang lại bọc ngọn lửa châm, cắt đứt những xúc tua trói buộc quanh thân Ngu Ý.

Bóng kiếm bạch hạc hai cánh dang rộng, thét dài một tiếng, giơ móng vuốt, dùng sức giẫm lên mặt Tiết Trầm Cảnh, móng vuốt sắc nhọn trực tiếp cắt qua da thịt trên mặt hắn, thậm chí cào xuyên xương mặt, truyền ra tiếng xương vỡ vụn răng rắc.

Trong không khí vang lên liên tiếp những tiếng "phanh phanh phanh" lay động, như tiếng bọt khí vỡ tan, những xúc tua vô hình nổ tung, trên dưới bậc đá nổi lên một trận mưa nhỏ ẩm ướt, tưới lên mặt, lên người Ngu Ý.

Ngu Ý thoát khỏi trói buộc, chiếc vòi kia bị rút ra khỏi miệng nàng, kéo theo một sợi chỉ bạc. 

Đầu nhọn của xúc tua được hơi ấm cơ thể làm cho ửng hồng nhạt, treo lơ lửng những giọt nước bọt sáng long lanh, trông như một trái cây thạch anh ngon miệng.

Nhưng nàng biết thứ đó sắc bén đến nhường nào, căn bản không thể cắn nổi, trên thực tế, nàng cũng có chút không dám cắn. 

Tiết Trầm Cảnh trông như một con sứa quái, mà nàng nhớ rõ, sứa phần lớn đều có độc!

Kiếm quyết vừa rồi đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực trong cơ thể Ngu Ý, cả người nàng mềm nhũn ngã về phía sau.

Đúng lúc này, Hạc sư huynh từ trong rừng cây lao ra, đỡ lấy nàng, rồi lại nhảy vào rừng, biến mất không thấy bóng dáng.

Tiết Trầm Cảnh cả người run rẩy, mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất, sự tê dại đau nhức chảy dọc trong xương cốt như bị đứt đoạn, giống như từ đỉnh sóng chợt rơi xuống biển sâu, hắn hai tay che mặt, đau đến phủ phục trên bậc đá, ô ô nghẹn ngào, kẽ ngón tay rỉ ra máu tươi đầm đìa, chảy thành dòng xuống đất.

"Chủ, chủ nhân, ngài có khỏe không?" Hệ thống nóng nảy hỏi.

Giọng Tiết Trầm Cảnh buồn bã trong lòng bàn tay, mỗi một chữ đều như nghiến răng nghiến lợi thốt ra, chứa đựng sự tàn nhẫn hận không thể ăn tươi nuốt sống, "Đê tiện vô sỉ, thủ đoạn bỉ ổi."

Hệ thống mờ mịt: "???"

Một lúc lâu sau, Tiết Trầm Cảnh mới ngừng run rẩy, hắn thẳng lưng buông tay xuống, những vết cào trên mặt đã khép lại, vết máu còn sót lại cũng bị Địa Trọc bò tới bên cạnh liếm sạch.

Hệ thống im như ve sầu mùa đông, một câu cũng không dám nói.

Tiết Trầm Cảnh ngồi yên tại chỗ một lát, đứng dậy, dọc theo sơn đạo chậm rãi đi lên, một lần nữa trở về ngôi miếu Sơn Thần đổ nát kia.

Những mảnh vỡ trên mặt đất theo bước chân hắn cuộn lên, rồi lại chồng chất được khảm vào, ngôi miếu đổ nát trong chốc lát khôi phục như cũ, phảng phất thời gian chảy ngược.

Nhưng cẩn thận nhìn, lại có thể thấy giữa những viên gạch đá dính những sợi tơ keo dính. 

Nơi này không phải thời gian chảy ngược, chỉ là những viên gạch đá, xà nhà đổ nát, bị những sợi tơ này kéo lại, một lần nữa dính liền với nhau.

Tượng Sơn Thần trong miếu vỡ tan tành, những mảnh đá màu sắc sặc sỡ rơi đầy đất.

Tiết Trầm Cảnh đứng trước điện thờ, dưới chân những xúc tua trong suốt nhúc nhích bò ra, nhặt những mảnh vỡ tượng đá từng khối đặt lên bệ thờ, rồi dùng sợi tơ dính lại.

Rất nhanh, tượng thần trong chớp mắt thành hình. 

Thân hình tròn trịa, tứ chi lộn xộn, trên đầu thiếu một mảng lớn.

Nhưng trên mặt đất đã không còn những mảnh đá có hoa văn màu sắc nữa.

Hệ thống rụt rè nói: "Chủ nhân, ta cảm thấy ngài hình như không ghép đúng."

Đâu chỉ là không đúng, quả thực là hoàn toàn thay đổi, nhìn những ma vật hình thù kỳ quái mà Tiết Trầm Cảnh nuôi dưỡng, hệ thống thực sự thân thiết nghi ngờ sở thích của ký chủ mình.

Sở thích của hắn dường như không dính dáng gì đến con người.

Hệ thống nghĩ vậy, tức khắc càng thêm ưu sầu.

Tiết Trầm Cảnh nhìn chằm chằm tượng thần trầm tư một lát, trong hư không vang lên tiếng gió ô ô, những chiếc vòi bay nhanh múa lượn, tượng Sơn Thần trên điện thờ như bị hòa tan thành mảnh vụn, một lát sau lại một lần nữa được khâu lại thành hình.

Lần này có chút dáng người, nhưng không có vị thần nào lại có một cái miệng to khoét ngang bụng, màu sắc trên người thần lung tung rối loạn, vừa nhìn đã thấy rất không hài hòa.

"Thần ban đầu thật sự không có dáng vẻ này." 

Hệ thống nói, cụ thể hóa hình ảnh tượng thần trước khi bị phá hủy cho ký chủ xem, "Thần bị phong hóa nghiêm trọng, hình dáng đều đã mơ hồ, nhưng màu sắc vẫn rất tươi đẹp, chủ nhân có thể căn cứ vào những mảng màu trên người thần để ghép."

Tiết Trầm Cảnh tiếp nhận lời khuyên của nó, hóa giải tượng thần một lần nữa, dựa theo màu sắc hoa văn trên những mảnh đá sắp xếp tách rời, sau đó dựa theo đường cong hoa văn ghép lại.

"Đúng đúng đúng, chính là chỗ này, mảnh này ghép đúng rồi." 

Hệ thống vui vẻ vây xem một lát, sau đó mới phản ứng lại, kêu lên, "Không đúng không đúng không đúng, chúng ta bây giờ phải đuổi theo nữ chủ, lấy hảo cảm của nàng ấy, chứ không phải ở đây chơi trò chơi ghép hình."

"Chủ nhân, ngài đừng bỏ bê nhiệm vụ nữa mà chủ nhân!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play