Ngày rằm tháng Hai, đại tập.

Trời còn tờ mờ sáng, cổng thành huyện còn chưa mở, ngoài thành đã xếp một hàng dài người, phần lớn đều là tiểu thương đẩy xe, gánh gồng hàng hóa, chờ vào thành buôn bán.

Hai bên đất trống gần cổng thành, vài quán ăn sớm đã dọn ra, khói bốc nghi ngút, hương sương nóng hổi lan tỏa khắp nơi.

Người tới thành đều từ các thôn làng phụ cận, đi đường nửa đêm, đến nơi cũng vừa đúng lúc bụng đói cồn cào. 

Hơn nữa, chỉ cách một cánh cửa thành, giá cả trong thành liền đắt hơn bên ngoài đến một hai văn, vì thế, đa phần đều chọn ăn lót dạ tại các quán ăn sớm ngoài thành.

Ngu Ý cũng không ngoại lệ. 

Vừa tới cổng huyện thành, nàng liền quen thuộc đi đến một quán ăn sớm, dùng mười văn tiền mua lấy mười cái bánh bao thịt.

Nàng ăn hai cái, còn lại tám cái đưa cho Bạch Hạc đi theo sau nàng.

Con bạch hạc kia hình dáng cao lớn thon dài, gần ngang người, lông trắng như tuyết đầu mùa, điểm xuyết lông đen như mực, trên đỉnh đầu có một vệt đỏ như chu sa, thoạt nhìn liền biết không phải loài điểu phàm trần.

Mà vị cô nương đứng bên cạnh nó cũng thật khiến người ta khó rời mắt — y phục trắng như tuyết, làn da như ngọc, mái tóc đen dài buông xuống như thác, đôi mắt đen nhánh linh động lấp lánh. 

Một người một hạc đứng cạnh nhau, quả thực như bước ra từ cổ họa, không nhiễm khói lửa trần gian.

Nếu như tạm bỏ qua chuyện nàng đang cầm bánh bao thịt gặm ngon lành.

Trong mắt thường dân bá tánh, tiên hạc vốn là tọa kỵ của tiên gia, xưa nay chỉ thấy nơi tiên sơn phúc địa, ngẫu nhiên nghe được tiếng hạc hót qua không trung, cũng chỉ có thể xa xa ngưỡng vọng, hiếm khi nào thấy tiên hạc hạ xuống một tòa huyện thành nhỏ bé như thế.

Thế nhưng, con tiên hạc này lại là ngoại lệ.

Mọi người đã chẳng còn nhớ rõ tiên hạc cùng tiểu tiên cô nuôi dưỡng nó là xuất hiện từ khi nào ở Nhu Nam huyện, chỉ biết rằng đã nhiều năm rồi.

Lúc ban đầu còn tò mò, nay đã quen thuộc, vì mỗi dịp mùng Một hay rằm hàng tháng, ai ai cũng đều thấy nàng cùng tiên hạc xuất hiện nơi cổng thành.

Tiểu tiên cô mỗi dịp tập họp đều mang theo tiên hạc vào huyện thành dựng quầy, bán bùa trừ tà trấn trạch, giúp bá tánh phụ cận hóa giải những yêu mị tai họa người thường không thể xử lý.

Giá nàng thu không cao, nếu không có tiền bạc cũng có thể dùng trái cây, lương thực hoặc thịt cá đổi lấy, đều minh bạch niêm yết, chưa từng lấy không vật gì của người khác, hoàn toàn khác xa những tu sĩ cao ngạo mắt không chứa nổi hạt bụi phàm trần.

Người dân Nhu Nam huyện đối với tiểu tiên cô này đều ôm thiện cảm, mỗi lần nàng đến, chợ đều thêm phần náo nhiệt, có người cố ý tới chỉ để gặp nàng, cũng có người tìm nàng giúp đỡ.

Sau khi cổng thành mở, Ngu Ý vào thành, trên đường gặp người quen ai nấy đều nhiệt tình chào hỏi, miệng gọi “Tiểu tiên cô” không dứt, còn hỏi nàng hôm nay sẽ dựng quầy ở nơi đâu trong thành.

Nàng cười đáp:

“Ta trước tiên mang theo Hạc sư huynh đi dạo một vòng, đi đến đâu liền dừng ở đó, việc này phải xem ý Hạc sư huynh thôi.”

Nàng vừa nói vừa cười, đôi mắt đen lánh chan hòa ánh sáng sớm, ngọt như kẹo mật đang tan chảy.

Ngu Ý vốn dung mạo xinh đẹp, da phấn má đào, môi hồng răng trắng, là người tu tiên nên luôn mang theo một phần khí chất xa rời trần tục, khiến người không dám tùy tiện tiếp cận. 

Nhưng chỉ cần nàng nở nụ cười, khí chất ấy liền tan biến, thay vào đó là sự thân thiết khiến ai nhìn cũng thấy ấm lòng.

Bạch Hạc bên cạnh nàng cũng phối hợp mà gật đầu, thật có vài phần phong thái “sư huynh” nghiêm trang.

Mọi người biết nàng có lệ ấy, không hỏi thêm nữa. Sau khi vào thành, ai nấy đều tản ra lo việc riêng.

Ngu Ý thì cùng Hạc sư huynh đi dạo khắp thành, tranh thủ mua thêm một ít đồ dùng thường nhật.

Nhu Nam huyện chỉ là huyện thành nhỏ, quy mô chẳng lớn, Ngu Ý đã sống ở đây năm năm, chỗ nào có gì nàng đều nhớ rõ, rất nhanh đã mua xong hết đồ cần thiết, cất cả vào túi trữ vật.

Cuộc sống như vậy tuy gọi là nhàn nhã, nhưng lại thực ra… có phần buồn tẻ.

Ngu Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời rộng lớn, bất giác thở dài:

“Chán đến muốn chết! Không có điện thoại, không có mạng, đến cái chợ cũng dạo không ra món mới! Cuộc sống này thật là gian nan!”

Nếu sớm biết chỉ bình luận một câu mà bị xuyên qua, nàng thà tự trói tay mình khi ấy cho rồi.

Ngu Ý mỗi lần nghĩ đến đều hối không kịp, tự đánh tay mình, mắng:

“Kêu ngươi tay tiện, kêu ngươi tay tiện! Đọc truyện thì đọc truyện, vì sao lại phải để lại bình luận ‘Nữ chính cũng quá thảm đi, ta còn cùng tên với nữ chính, chẳng lẽ ta sẽ bị xuyên qua?’”

Kết quả, một câu liền thành lời sấm! 

Bình luận vừa gửi, một luồng điện giáng xuống, nàng thật sự xuyên vào quyển tiểu thuyết cẩu huyết ngược văn mang tên Hận Hải Tình Thiên, trở thành tiểu bạch hoa nữ chủ vừa bị ngược thân vừa bị ngược tâm.

Phải biết, toàn bộ truyện cùng ngoại truyện cộng lại mới hơn 800 ngàn chữ, nàng đã bị nam chính cùng các loại nam phụ nữ phụ ngược đến 700 ngàn chữ! 

Chỉ còn lại 100 ngàn chữ là đoạn nữ chính cùng quá khứ hóa giải, chân ái không hối hận, HE cùng nam chính.

HE…

Nam chính tên là Bùi Kinh Triều, tựa đề truyện cũng là 《Kinh Triều》. 

Chỉ nghe tên truyện là nàng đã biết, tác giả căn bản không thương nàng chút nào!

Ngu Ý đến giờ vẫn nhớ kết cục nguyên tác:

"Nàng cười quay đầu, song trong mắt chẳng còn ánh thần quang trong trẻo kinh diễm thuở ban đầu gặp hắn."

Cái tên cẩu nam nhân này, chỉ giỏi làm nữ chủ bị thương sâu nhất, đến cuối cùng lại vẫn ghét bỏ trong mắt nàng không có hắn.

Ngu Ý xuyên vào sách đúng lúc nữ chủ bạch liên hoa sơ ngộ nam chủ trọng thương hôn mê, dùng dây mây bện thành một chiếc bè gỗ nhỏ lót dưới thân hắn, mệt ch·ết đi sống lại kéo hắn về nhà.

Mắt thấy đã kéo đến cửa nhà!

Ngu Ý nghĩ đến sau khi cứu nam chủ, sắp tới 70 vạn chữ ngược thân ngược tâm cốt truyện, lập tức rùng mình một cái.

Mặc dù Bùi Kinh Triều là hảo đại nhi yêu nhất của tác giả nguyên tác, sinh ra đã là ngọc thụ lâm phong, mày kiếm mắt sáng, dù chật vật đến toàn thân nhiễm huyết, hôn mê bất tỉnh, vẫn còn vài phần tư sắc.

Ngu Ý đối hắn sinh không ra nửa phần hảo cảm.

Nàng trái phải cân nhắc, từ trong viện tìm được con dao chẻ củi, trên cổ hắn qua lại khoa tay múa chân nửa ngày, chung quy không dám hạ thủ, cuối cùng kéo chiếc bè gỗ quay đầu, kéo hắn vào rừng cây tử bên cạnh, đào hố chôn.

Chôn xong còn dùng sức dậm hai chân lên trên đống mồ.

Ngu Ý quay về nhà nguyên chủ, thu dọn đồ đạc, cùng ngày phóng hỏa đốt căn nhà gỗ nhỏ, chọn chuyển nhà.

Nữ chủ trước khi nhập đạo tu hành, vẫn luôn sống nương tựa cùng gia gia, gia gia là thợ săn, trước khi qua đời đã dạy nàng một chút quyền cước phòng thân. 

Ngu Ý xuyên vào thân thể này, cũng kế thừa kỹ năng của nguyên chủ, thêm chút tâm cơ lanh lợi, cũng không sợ trên đường gặp phải đạo tặc.

Nàng một lòng muốn rời khỏi địa phận tông môn của nam chủ, không muốn cùng nam chủ có nửa phần giao thoa, không ngừng tăng tốc đi hơn một tháng, đến địa giới Nhu Nam huyện, tình cờ xông vào động phủ tu luyện của một tán tu.

Tán tu kia thọ nguyên sắp hết, đang tiếc nuối cả đời không thu được đồ đệ, môn hạ không người kế thừa y bát, ngay cả con hạc tiên bên cạnh cũng không ai chăm sóc.

Nhìn thấy Ngu Ý đầu óc choáng váng xông tới, quả thực mừng rỡ quá đỗi, tại chỗ vừa đe dọa vừa dụ dỗ bắt nàng bái sư.

Ngu Ý một sớm xuyên vào thế giới tiên hiệp, trong lòng cũng thập phần hướng tới đạo pháp tiên thuật lên trời xuống đất.

Nàng trong nguyên tác không thấy tên tán tu này, nghĩ thầm hắn hẳn là người qua đường Giáp không liên quan đến cốt truyện, liền sảng khoái đáp ứng.

Tán tu nhận nàng rồi, liền vì nàng rót linh tẩy tủy, đem tu vi cả đời đánh vào cơ thể nàng, vì nàng đặt linh cơ, sau đó lại đem công pháp điển tịch, bùa chú pháp bảo tích góp trong động phủ cùng con hạc tiên vẫn luôn bầu bạn với hắn đều phó thác cho Ngu Ý.

Ngu Ý còn chưa kịp hiểu biết sư phụ mới này, tán tu đã tiếc nuối qua đời vào ngày thứ hai, tọa hóa biến mất.

Sau đó, nàng liền ở trong động phủ an ổn xuống, một bên nuôi hạc tiên, một bên nghiên cứu công pháp tu luyện tán tu để lại.

Vừa ở ẩn, chính là năm năm.

Không khỏi một không cẩn thận cuốn vào cốt truyện nguyên tác, năm năm qua Ngu Ý rất ít ra ngoài.

Một tháng chỉ ra cửa hai lần, dựa vào kiếm thuật và đạo pháp tự học kiếm chút chi phí ăn mặc cho mình và hạc tiên, tiện thể cũng hỏi thăm tin tức bên ngoài, đặc biệt là tung tích Bùi Kinh Triều.

Nàng đương nhiên không cảm thấy mình lúc trước chôn sống Bùi Kinh Triều là có thể giết hắn, hắn chính là nam chủ, mạng lớn thật sự.

Bùi Kinh Triều cũng xác thật không chết, hắn là thủ tịch đệ tử dưới trướng chưởng giáo Ly Sơn kiếm phái, một trong mười hai đại tiên môn, không chỉ nổi danh trong giới tu sĩ, ngay cả dân chúng bình thường cũng nghe danh hắn như sấm bên tai.

Ngu Ý ở Nhu Nam huyện, một huyện thành nhỏ như vậy, cũng thường xuyên nghe được tin tức về hắn.

Dù không có nữ chủ đi theo bên cạnh hắn, cũng chút nào không ảnh hưởng đến Bùi Kinh Triều đi theo cốt truyện, hắn vẫn dựa theo nguyên tác viết.

Đầu tiên là nổi bật cực kỳ trong tông môn đại bỉ, sau đó lại ở bí cảnh đạt được tuyệt thế thần binh.

Ở Cửu Châu pháp hội, hắn càng là lực áp quần hùng, đoạt được khôi thủ, trở thành người dẫn đầu thế hệ tu sĩ trẻ tuổi trong tiên môn.

Danh vọng Bùi Kinh Triều ngày càng cao, đương nhiên, cũng như trong nguyên tác, nữ tu ngưỡng mộ hắn là một vụ nối tiếp một vụ.

Trong cốt truyện nguyên tác, nữ chủ là người duy nhất được Bùi Kinh Triều nhìn bằng con mắt khác, nàng giống như bia ngắm sống sờ sờ, trong tối ngoài sáng bị những người ái mộ hắn giày vò không nhẹ.

Các nữ phụ ái mộ Bùi Kinh Triều, ghen ghét nữ chủ, các nam phụ theo đuổi Bùi Kinh Triều, cảm thấy nữ chủ bạch liên hoa thiên phú bình thường không xứng với đại ca của họ.

Ngay cả nữ chủ chính mình, cũng trong tình cảnh không ngừng bị nhằm vào bị hạ thấp bắt đầu tự mình hoài nghi, trở nên tự ti nhút nhát, hèn mọn đến bụi bặm.

Hiện nay, Ngu Ý bỏ trốn, vị trí nữ chủ bên cạnh Bùi Kinh Triều bỏ trống, các nữ phụ vì trở thành người bên cạnh hắn, dùng hết thủ đoạn. 

Ngu Ý mỗi lần ra ngoài, đều có thể nghe được tin đồn hắn cùng những hồng nhan tri kỷ khác nhau.

Chẳng qua, đều là những tin đồn ái muội không rõ ràng, không có một cái nào được xác định.

Điều này dẫn đến Ngu Ý chỉ có thể tiếp tục ở ẩn ở cái nơi nhỏ bé này, không dám đi xa, sợ hào quang nữ chủ vẫn còn treo trên trán nàng, vừa bước ra ngoài liền gặp phải nhân vật cốt truyện, từ đó mở ra "cuộc đời nữ chủ bạch liên hoa bị ghét bỏ".

"Cạc cạc." Tiếng kêu của Hạc sư huynh kéo Ngu Ý về với thực tại, nàng theo hướng cổ dài Hạc sư huynh chỉ nhìn, thấy quán rượu nhỏ quen thuộc.

Hạc sư huynh rất thích ăn cá hấp ở quán rượu này, Ngu Ý liền chiều theo ý nó, dẫn nó đến quán.

Hai người họ là khách quen của quán, không cần Ngu Ý gọi món, tiểu nhị đã thuần thục hét lớn vào bếp:

"Hạc sư huynh đến, năm bàn cá hấp, nửa đời thiếu muối."

Bạch hạc vui mừng kêu cạc cạc hai tiếng, Ngu Ý bật cười: "Làm phiền tiểu ca."

Một người một hạc dưới ánh mắt đánh giá của các thực khách, ngồi vào chỗ gần cửa sổ, ánh mắt tụ tập trên họ rất nhanh dời đi.

Ngu Ý bưng chén trà lên chậm rãi uống, nghe thấy mấy người trang điểm bán dạo ở bàn bên cạnh nói chuyện: 

"Với tốc độ linh mã của ngươi, từ đây còn mấy ngày nữa mới đến chân Ly Sơn?"

"Cũng chỉ hai ba ngày, muộn nhất không quá ba ngày, ngài cứ yên tâm, hai con ngựa này của ta không phải ngựa thường, bảo đảm có thể đưa các ngài đến Ly Sơn trước đại hôn của đạo quân."

Nghe được hai chữ "Ly Sơn", tai Ngu Ý dựng lên.

Nàng từ cửa sổ nhìn ra, quả nhiên thấy phía sau quán rượu ở bãi đất trống có hai con hắc mã buộc, hai con hắc mã cao lớn vạm vỡ, gân cốt rắn chắc, toàn thân linh khí lưu chuyển, vừa nhìn đã biết là dùng linh thảo linh đan nuôi dưỡng, phẩm tướng hoàn toàn khác biệt với ngựa thường.

Cùng hắc mã dừng ở bãi đất trống còn có hai cỗ xe hàng lớn, chứa trong những rương gỗ sơn đỏ kín mít.

"Tốt nhất là càng nhanh càng tốt, chúng ta làm ăn nhỏ này chỉ muốn thừa dịp người đông náo nhiệt, kiếm thêm chút buôn bán, nếu muộn chút nữa, có thể không kịp thời điểm tốt."

"Đúng vậy đúng vậy, ta biết rồi." Người nói là chủ nhân linh mã, sống bằng nghề chở hàng thuê bằng linh mã, hắn xòe một bàn tay lớn, nói: 

"Đại hôn của Bùi đạo quân và tiên tử Dục Tú còn năm ngày nữa, đợi chúng ta đến thành Ly Sơn, người đến xem náo nhiệt phỏng chừng cũng không ít, hai xe hàng này của ngài không lo không bán được."

"Muốn ta nói, một việc trọng đại như vậy, tu sĩ tứ hải cửu châu đều tề tựu ở thành Ly Sơn, ngài lúc này mới chở hai xe hàng đi, còn coi là ít."

Người làm buôn bán nói: "Ngươi không biết có bao nhiêu tiểu thương đang đổ xô về đó, đều muốn chia một chén canh, chúng ta làm ăn nhỏ này đều là nhặt nhạnh chút lợi ở cửa hàng Tiết thị, nếu quá tham lam, hàng hóa ứ đọng trong tay, vậy mất nhiều hơn được."

Tay Ngu Ý cầm chén run lên, hô hấp hưng phấn trở nên nặng nề.

Nàng nghe được gì? Đại hôn của Bùi đạo quân và tiên tử Dục Tú?

Tiên tử Dục Tú chẳng phải là ác độc nữ phụ trong nguyên văn vì ái mộ Bùi Kinh Triều mà điên cuồng ghen ghét nữ chủ sao? Chúc mừng nàng rốt cuộc được như ý nguyện.

Bùi Kinh Triều thành thân với người khác, có phải có nghĩa là nghiệt duyên giữa họ đã hết? 

Ngu Ý hoảng hốt có thể nghe được tiếng hào quang nữ chủ trên đầu mình vỡ vụn, đặc biệt dễ nghe.

Chỉ còn năm ngày! Đợi sau khi Bùi Kinh Triều đại hôn, mọi chuyện đã định, nàng có thể muốn đi đâu thì đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play