Hệ thống 073 cũng biết rõ, lời tuyên bố nhiệm vụ vừa rồi của mình đúng là có hơi quá mức. Nhưng mà, nó thật sự cũng không còn cách nào khác.

Ai bảo năm năm trước, khi khởi động nhiệm vụ, lại bị rẽ sai hướng? 

Lẽ ra nó phải trói định với nữ chủ ngay tại thời khắc nàng xuyên qua, kết quả không hiểu làm sao lại bị sai, trói nhầm lên người phản diện.

Nó cũng từng thử gửi báo cáo về tổng hệ thống xin sửa sai, hồi đáp nhận được chỉ là:

【 Nhiệm vụ đã khởi động, không thể chỉnh sửa. 073 à, ngươi là vương bài hệ thống phụ trợ của chư thiên vạn giới, cần phải học được ứng biến linh hoạt. Vấn đề nhỏ như vậy, ngươi hãy tự mình khắc phục, đối với hệ thống chúng ta mà nói, đây cũng là một loại... tu hành. 】

Sau đó, tổng hệ thống liền không để ý đến nó nữa.

073 đành cắn răng tiếp tục, vừa sửa vừa chữa cháy, quyết định đem toàn bộ nhiệm vụ vốn nên tuyên bố cho nữ chủ, chuyển hết sang phản diện.

Dù sao chỉ cần cuối cùng đạt đến kết cục HE, khiến thế giới này thoát ly khỏi cốt truyện gốc mà độc lập vận chuyển, vậy là hoàn thành mục tiêu rồi. 

Ai đi công lược, cũng có khác gì nhau?

Bất quá, để tránh bị nghi ngờ, nó cảm thấy cần phải biện hộ đôi chút, liền nói:

“Nhiệm vụ lần này sử dụng chính là mẫu văn thường dùng của hệ thống, ta còn chưa kịp sửa chữa. Chủ nhân không cần bận tâm, tóm lại nhiệm vụ chủ tuyến là: Công lược Ngu Ý, đạt thành kết cục HE.”

Trước nội dung nhiệm vụ có chút quá đáng như thế, vị đại ma chủng diệt thế kia lại chẳng biểu lộ gì đặc biệt.

Thiếu niên ngồi xổm bên bờ nước, tóc xõa ngang vai, thần sắc đạm nhiên, cúi đầu rửa sạch máu dính trong tóc bằng nước suối, hoàn toàn nhìn không ra hắn đang nghĩ điều gì.


Ngu Ý vẫn siết chặt phù truyền tống trong tay, lòng thầm cân nhắc lại tin tức vừa mới nghe được.

Nàng vốn dĩ tưởng rằng bản thân xuyên vào một quyển tiểu thuyết tên là 《Kinh Triều》. 

Không ngờ được, nàng chỉ là xuyên vào một quyển sách nằm trong sách ấy.

Theo như lời hệ thống, nàng là nữ chính của quyển 《Xuyên thư sau ta cùng phản diện HE》 — từ cái tên này liền đủ hiểu, nàng vốn dĩ không phải là nhân vật chính của 《Kinh Triều》, mà chỉ là một tầng trong tầng truyện.

Nói cách khác — chính nàng cũng chỉ là một người trong sách.

Nếu lúc mới xuyên thư mà biết được chân tướng này, có lẽ nàng đã tâm thần tan vỡ.

Nhưng hiện tại đã khác — nàng đã sống năm năm ở thế giới này, quen biết bao người, dù là Hạc sư huynh, tiểu thương tiểu phu ở huyện thành, hay thậm chí những người qua đường không tên không họ, đối với nàng đều là người chân thật, có máu có thịt.

Ở trong mắt nàng, thế giới này chính là thật.

Vì vậy, Ngu Ý rất nhanh liền chấp nhận sự thật mình vốn dĩ là nữ chính trong một quyển sách.

Nghe theo ý tứ của hệ thống, nàng trở thành đối tượng công lược của Tiết Trầm Cảnh, cuối cùng còn phải cùng hắn HE — vậy tính mạng của nàng hẳn là được bảo đảm?

Ngu Ý không vội rời đi, ngược lại lặng lẽ thăm dò thêm từ hệ thống loạn ngôn loạn ngữ này. 

Dù sao Tiết Trầm Cảnh tạm thời không có động thủ, địch bất động, ta bất động, cứ đợi xem đã.

Nàng siết chặt phù truyền tống, tiếp tục ngồi xổm giữa rặng cây.


Hệ thống thấy Tiết Trầm Cảnh không có hành động gì, sốt ruột nhắc nhở:

“Chủ nhân, nữ chính ẩn cư năm năm, tình cảm tuyến hiện tại đã lạc hậu nghiêm trọng! Nay vất vả lắm mới gặp lại nàng, phải tranh thủ lúc nàng còn chưa bị dọa chạy, dũng cảm tiến lên một bước, mở khóa tuyến tình cảm ngọt ngào!”

Ngu Ý cau mày, trong lòng hơi buông lỏng một chút. Cái quyển sách này... là ngọt văn à?

Nàng liếc nhìn xung quanh đống thi thể thảm thương máu me, trong lòng đám mây ngọt ngào gì đó lập tức tan như bọt nước.

Cho dù Tiết Trầm Cảnh có anh tuấn đến mấy, cho dù đây là “ngọt văn”, nàng cũng tuyệt đối không thể HE với một kẻ tàn nhẫn như thế! Nam nhân như vậy, không thể yêu! 

Nếu sau này cãi nhau, lỡ như hắn bóp nát sọ nàng trong cơn tức thì sao?


【 Hệ thống: Đinh —— hiện tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến. Ký chủ cần trong vòng 30 ngày hoàn thành nhiệm vụ “Sơ kiến như cố”, nâng độ hảo cảm của đối tượng công lược lên 10%. Nếu không hoàn thành, tuyến cốt truyện phụ sẽ tạm thời đóng băng. 】

Tiết Trầm Cảnh đã gột rửa sạch sẽ máu trên tóc, đang dùng tay gom tóc lại, chuẩn bị cột lên, nghe vậy liền khựng lại, hỏi:

“Cốt truyện phụ đóng băng là có ý gì?”

Hệ thống lắp bắp giải thích:

“Nếu chủ nhân không hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, ngài sẽ không thể mở Trấn Kiếm Thạch của Ly Sơn. Còn nữa, các thần khí kế tiếp cũng sẽ không hiện thế…”

Trong cốt truyện sách, tuyến tình cảm và tuyến cốt truyện là gắn bó chặt chẽ, tương hỗ thúc đẩy nhau. Năm năm qua, vì tình cảm tuyến giữa nam nữ chủ đình trệ, nên cốt truyện cũng bị nghẽn.

Chỉ riêng một viên Trấn Kiếm Thạch, Tiết Trầm Cảnh đã hao tâm tổn sức mới lấy được.

Nghe hệ thống nói, hắn mới chau mày, bực bội bóp nát viên đá bên bờ suối, quát:

“Ngươi sao không nói sớm!”

Khó trách nhiều năm tìm kiếm, hắn chỉ tìm được một viên Trấn Kiếm Thạch, hoàn toàn không thấy bóng dáng những thần khí khác.


Tiết Trầm Cảnh bỗng đứng bật dậy, Ngu Ý trong lòng chấn động, lập tức thúc động linh lực vào phù truyền tống, chuẩn bị rút lui.

Quang phù bao phủ thân thể nàng, trong khoảnh khắc ánh sáng bốc lên, nàng thấy thân ảnh Tiết Trầm Cảnh nhanh như chớp lao về phía nàng!

Người thiếu niên kia, ngũ quan tuấn mỹ, gương mặt tuấn tú phóng to trong tầm mắt, nhưng đối với Ngu Ý lại như ác quỷ đoạt mệnh.

Bàn tay hắn còn vương ẩm ướt nước suối, vươn vào hào quang truyền tống phù, xé toang phù văn, mở ra một lỗ hổng trên pháp trận!

Ngu Ý ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào hắn.

Tiết Trầm Cảnh trầm mặc nhìn nàng, đôi mắt âm u, đồng tử dần kéo dài như kim châm sắc lạnh, trong tròng mắt đen nhánh là một đồng tử dựng thẳng màu bạc, khiến người nhìn ngạt thở, không giống nhân loại…

Ngu Ý không khống chế được mà nhìn thẳng vào hắn, dường như từ cặp đồng tử dựng thẳng ngân bạch kia vươn ra vô số sợi tơ trong suốt mà dính nhớp, sợi tơ bò vào mắt nàng, cảm giác lạnh băng trơn trượt lưu lại ở đuôi mắt nàng, từ trong hai mắt nàng thẩm thấu đi vào, chặt chẽ bóp nghẹt thần kinh nàng.

Ngu Ý nghe thấy trong đầu mình vang lên một giọng nói, dụ dỗ: "Ngoan ngoãn, đừng chạy."

Giọng nói này trong đầu nàng phân liệt, mọc thêm, biến đổi nhị nhị biến tam, càng lúc càng nhiều, cuối cùng phảng phất có mấy vạn người trong đầu nàng lặp đi lặp lại, sột soạt, trùng điệp, hết lớp này đến lớp khác, như muốn bao phủ nàng.

Ngoan ngoãn đừng chạy nghe lời nghe lời nghe lời nghe lời, thích ta thích ta thích ta thích ta ——

Ngu Ý vẫn duy trì tư thế ngửa đầu, mở to mắt, thần sắc dần dần dại ra.

Đúng lúc này, một giọng nói bén nhọn khác đột nhiên đâm vào tai nàng, vô cùng đau đớn kêu to: "A a a ngươi không thể đối xử với nàng như vậy! Nàng là nữ chủ, không phải ma vật ngươi muốn thuần hóa!"

Cái cảm giác thần kinh bị người nắm chặt trong tay chợt biến mất, thủy triều âm thanh trong đầu Ngu Ý dường như rút lui, nàng hung hăng rùng mình một cái, một chưởng bổ về phía Tiết Trầm Cảnh.

Tiết Trầm Cảnh nghiêng người né tránh, nhưng vẫn bị chưởng phong mang theo kiếm khí của nàng rạch trúng cổ, một vệt máu đỏ tươi chảy ra, thấm vào cổ áo hắn.

Phù truyền tống cuối cùng vẫn có hiệu lực, mang thân ảnh Ngu Ý đi khỏi đám cây.

"Tch." Tiết Trầm Cảnh che cổ, không vui tặc lưỡi, đồng tử dựng thẳng thu nhỏ thành điểm tròn, rồi lại biến về thành tròng mắt người bình thường.

Hệ thống tuyệt vọng nói: "Thật vất vả gặp được nữ chủ, ngươi lại dọa nàng chạy mất, biển người mênh mông, biển rộng tìm kim, lại muốn đi đâu tìm nàng?"

Sau khi hệ thống trói định nhầm nam chủ, liền thúc giục Tiết Trầm Cảnh đi tìm Ngu Ý, nhưng Tiết Trầm Cảnh đối với cái đồ vật đột nhiên xuất hiện này không hứng thú, cũng làm ngơ trước kiến nghị của nó.

Mãi đến khi hệ thống tiết lộ trước cho hắn, tiên đoán khi nào Kiếm Thạch Ly Sơn hiện thế, hơn nữa tiên đoán thành sự thật, Tiết Trầm Cảnh mới để ý đến nó một chút.

Chỉ là đợi đến khi Tiết Trầm Cảnh làm theo lời nó, tìm đến căn nhà gỗ nhỏ trên núi hoang kia, nơi đó đã sớm người đi nhà trống, ngay cả phòng ốc cũng bị đốt trụi, không để lại chút dấu vết nào cho họ truy tung hướng đi của nữ chủ.

Tiết Trầm Cảnh rốt cuộc là đại vai ác trong sách, tung tích hắn còn có dấu vết để lại, nếu hệ thống trói định Ngu Ý, còn có thể căn cứ tung tích Tiết Trầm Cảnh hướng Ngu Ý tuyên bố nhiệm vụ, chỉ thị phương hướng.

Nhưng hiện tại nó trói định Tiết Trầm Cảnh, Ngu Ý không có hệ thống ước thúc, tung tích nàng liền trở nên không thể kiểm soát. Năm năm qua, ngay cả Bùi Kinh Triều bên đó cũng không có chút manh mối nào về nàng.

Một nữ chủ tốt như vậy, sau khi xuyên qua liền hoàn toàn biến mất, ngay cả một tiếng động cũng không có.

Hiện tại thật vất vả đụng tới nàng, lại để nàng chạy mất, hệ thống nhịn không được y ô ô y khóc lên.

Nó dù là hệ thống, cũng là hệ thống do các lão tổ chư thiên vạn giới sáng tạo ra để duy trì ổn định thế giới, là khí linh của Thần Khí đỉnh cấp, nó cũng có tình cảm!

Tiết Trầm Cảnh bị nó gào đến đau đầu, không kiên nhẫn nói: "Câm miệng! Phù truyền tống của nàng bị ta xé nát, truyền tống không được xa đâu, vẫn còn ở ngọn núi này."

Vết thương trên cổ hắn khép lại, rồi lại nhặt lên một thanh đoạn kiếm trên mặt đất, giơ tay xắn tay áo, từ cánh tay tước xuống một miếng thịt lớn bằng bàn tay.

Hệ thống: "Tê, chủ nhân vẫn nên tiết kiệm một chút đi, thân thể này của ngươi không phải của riêng ngươi——"

Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, nó vẫn không quen ký chủ động một chút là tước thịt mình nuôi ma vật. Tuy rằng hiện tại vũ lực của hắn đích xác hơi thấp, không dựa vào ma vật hình như thật sự đánh không lại ai.

Nhưng cứ không kiêng nể gì mà tước như hắn, đến cuối cùng chẳng phải chỉ còn lại bộ xương khô cho nữ chủ sao? Như vậy làm sao được?

Tiết Trầm Cảnh đau đến hít không khí, không rảnh phản ứng nó.

Cốt Ma vẫn luôn dẩu mông nằm rạp tại chỗ ngửi thấy hơi thở huyết nhục của Tiết Trầm Cảnh, hộp sọ bỗng chốc ngẩng lên khỏi mặt đất, đôi mắt lồi ra trên gò má huyết hồng không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, nước dãi từ kẽ răng ào ào chảy xuống.

Hàm răng va chạm ken két, biểu đạt ra khát vọng muốn ăn một miếng bức thiết của nó.

"Ít việc thì hỏng việc thì nhiều, ngươi ăn cái rắm, cút." Tiết Trầm Cảnh liếc xéo nó một cái, dùng máu trên mặt đất vẽ ra một trận pháp, vết thương trên cánh tay hắn bên cạnh giống như vật còn sống mấp máy, mọc ra một ít thịt thừa, hai bên thịt thừa liên kết dung hợp lại với nhau, rất nhanh liền khép lại vết thương này.

Trận văn trên mặt đất dao động, từ trung tâm pháp trận bò ra một đoàn tương nước màu trắng dính nhớp.

Dịch trắng như một đoàn mềm thể mủ nước, thỉnh thoảng nổi một bọt khí, bọt khí vỡ ra phun ra một ít sương trắng.

Nó ra tới rồi, liền hưng phấn mấp máy đến trước mặt Tiết Trầm Cảnh, từ trong thân thể dò ra hai chiếc xúc tua, quấn lấy bàn tay phải hắn đang vê thịt.

Dịch trắng bao bọc lấy tay hắn, treo trên cổ tay hắn nhão nhão dính dính lắc lư một lát, cắn nuốt sạch sẽ miếng thịt trong tay hắn, thỏa mãn chảy xuống mặt đất, giống như nước sôi sùng sục bốc lên bong bóng.

Sương mù phun ra từ bọt khí rất nhanh liền liên kết với hàn vụ trong rừng thành một mảng, bao phủ hoàn toàn nơi bãi cạn này.

Tiết Trầm Cảnh liếc nhìn màn trời đen kịt phía xa, "Đi thôi."

Dịch trắng chìm xuống dưới đất, không đến một khắc, sương mù trong núi càng lúc càng dày, che khuất bầu trời, nuốt trọn cả ngọn núi khổng lồ vào giữa lớp sương mù dày đặc.

...

Bên kia, Ngu Ý từ trong ánh sáng phù truyền tống ngã ra, quả phù truyền tống này là phù định hướng, hẳn là đưa nàng về bí cảnh Trúc Lâm, dù bí cảnh Trúc Lâm phong bế, cũng nên xuất hiện ở lối vào bí cảnh.

Chính là, khi phù truyền tống có hiệu lực, bị Tiết Trầm Cảnh xé rách. Hiệu quả phù truyền tống giảm mạnh, Ngu Ý rơi xuống một khu rừng rậm, cũng không biết bị truyền tống đến nơi nào.

Đầu nàng vẫn còn đau nhức, đôi đồng tử dựng thẳng của Tiết Trầm Cảnh thật sự khiến người ta kinh hãi.

Trong đầu một câu lại một câu "Thích ta" làm da đầu nàng tê dại, quả thực là ô nhiễm tinh thần.

May mắn nàng không bị tẩy não.

Ngu Ý móc ra một miếng lá bạc hà đã bào chế ngậm dưới lưỡi, hơi lạnh kích thích xộc thẳng lên trán, nàng khoanh chân đả tọa, vận chuyển thanh tâm tĩnh thần pháp quyết một chu thiên trong cơ thể, mới hoàn toàn loại bỏ ô nhiễm trong đầu, tinh thần thanh minh trở lại.

Sương mù trong rừng đêm càng lúc càng dày, đến cuối cùng gần như giơ tay không thấy năm ngón, nhưng trong rừng lại không tối, phảng phất ánh trăng có thể xuyên qua sương mù chiếu vào núi rừng.

Sương mù trắng sữa dính ướt y phục, tóc và da nàng, sương mù dày đặc phân ra những hạt phấn nhỏ li ti, hấp thụ trên da nàng. Ngu Ý không hề hay biết, nàng lại lấy ra một quả phù truyền tống định hướng.

Sư phụ tán tu của Ngu Ý là người tu kiếm phù song tu, nàng kế thừa chí hướng của sư phụ, cũng tu cả hai đạo này. Chẳng qua, so với phù thuật, nàng dường như có thiên phú hơn ở kiếm đạo, phù truyền tống trong tay nàng là mấy tấm bùa chú trung cấp thành công ít ỏi của nàng, dùng một tấm là mất một tấm, Ngu Ý đau lòng đến chảy máu.

Nàng rối rắm một lát, vẫn điều khiển phù truyền tống trong tay, ý đồ truyền tống về bí cảnh Trúc Lâm.

Rốt cuộc mạng và tự do quan trọng hơn, bùa chú sau này có thể luyện lại.

Phù quang bao lấy thân ảnh nàng, biến mất một thoáng, một lát sau, nàng lại xuất hiện tại chỗ.

Ngu Ý mê mang nhìn quanh bốn phía, nội tâm một trận ch·ết lặng, phù truyền tống vậy mà không có hiệu quả.

Nàng lại thử giẫm lên Thanh Trúc Kiếm, ngự không bay lên trời, bay một đoạn rất dài, bốn phía đều là một mảnh bạch mang.

"Mê chướng?" Ngu Ý trong lòng suy đoán, cẩn thận áp thanh kiếm xuống, trở lại mặt đất. Nàng rõ ràng ngự kiếm bay lên rất lâu, khi hạ xuống lại chỉ không đến nửa khắc đã chạm đất, có thể thấy giữa lớp sương mù này quả thật có cổ quái.

Mê chướng che khuất tầm nhìn, cũng mê hoặc thần thức, ngự kiếm xuyên qua trong rừng rất dễ xảy ra sự cố, Ngu Ý đành phải sờ soạng cây cối đi trước.

Nàng đi không lâu, tìm thấy trong rừng một tòa miếu Sơn Thần rách nát, nhìn thấy miếu này, Ngu Ý mới coi như xác định được vị trí của mình. Nàng vẫn còn ở ngọn núi này, cách nơi bãi cạn vừa rồi không xa.

Trước đó không lâu khi thật sự nhàm chán, nàng còn cùng Hạc sư huynh đến miếu Sơn Thần này chơi, chuyên môn từ trong trấn mua một ít thuốc màu, vẽ lại những bức tượng đá phong hóa ảm đạm trong miếu.

Ngu Ý còn chưa đến gần miếu Sơn Thần, liền nghe thấy bên trong có tiếng đánh nhau.

Mấy ngọn núi lớn phụ cận này đều thuộc vùng khỉ ho cò gáy, trừ một tòa bí cảnh Trúc Lâm được xây dựng trên một tiểu linh nhãn, phạm vi ngàn dặm quanh đây không có linh mạch gì, bình thường căn bản không thấy tu sĩ. Không ngờ tối nay lại náo nhiệt như vậy.

Nàng vừa trải qua màn kịch ở bãi cạn, cũng mặc kệ trong miếu Sơn Thần là ai đánh nhau, căn bản không muốn xen vào, xoay người định rời đi, chọn nơi khác mà đi.

Đúng lúc này, trong miếu Sơn Thần bỗng nhiên ầm một tiếng nổ lớn, đột nhiên nổ tung, khí lãng từ vụ nổ xé tan lớp sương mù dày đặc, trong nháy mắt bổ nhào về phía sau lưng Ngu Ý.

Nàng phản ứng cực nhanh chấp kiếm quay đầu, kiếm quang màu xanh đậm kết thành một tấm chắn, nghiền nát những viên gạch đá bay tới.

Sau gạch đá, theo sát là một bóng người bị khí lãng hất văng ra, mắt thấy sắp đụng vào chắn kiếm khí của nàng, Ngu Ý chỉ đành vội vàng thu kiếm, vươn tay đỡ lấy eo người tới, theo hướng khí lãng ngang, bay vút về sau.

Vòng eo dưới chưởng mềm mại, thân mình cũng uyển chuyển nhẹ nhàng, là một cô nương mặc một thân váy phấn hồng.

Cô nương trông bị thương rất nặng, khuôn mặt trắng bệch, mày liễu nhíu chặt, giữa mày điểm một đóa hoa điền đỏ thắm, suy yếu nôn ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn sắp ngã vào lòng nàng.

Ngu Ý vội vàng đỡ lấy nàng, há miệng định hỏi, liền nghe một giọng nói quen thuộc mà ồn ào đột ngột vang lên: "Đúng vậy, chủ nhân, chính là như vậy, ngươi mau ngất đi, nữ chủ nhạc thiện hảo nghĩa, Bồ Tát tâm địa, tuyệt đối không thể bỏ mặc ngươi, như vậy hai người sẽ có cơ hội ở chung."

Ngu Ý: "???"

Nàng khó tin nhìn thoáng qua nữ tử mảnh mai vô cùng trong lòng, bỗng chốc rụt tay về, một chân đá văng nàng ta ra, sau đó nhanh chóng trốn vào trong sương mù, không thấy bóng dáng.

Tiết Trầm Cảnh mặt xám mày tro ngồi dậy từ trên mặt đất, đè lại cái eo bị người ta đá một cú tàn nhẫn, tức giận cười: "Nhạc thiện hảo nghĩa, Bồ Tát tâm địa?"

Hệ thống: "..."

Không nên a, tiểu cục cưng nữ chủ đáng yêu thiện lương người gặp người thích hoa gặp hoa nở của nó, sao có thể làm ra chuyện như vậy?! Nhất định là Tiết Trầm Cảnh đã làm ô nhiễm nàng!

Không có nó bầu bạn năm năm, nàng nhất định đã chịu rất nhiều khổ, mới trở nên cảnh giác không muốn tin tưởng người khác như vậy. Ô ô ô tất cả đều là lỗi của nó và nam chủ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play