“Tôi đang nghĩ.” Tạ Hào chậm rãi ngả người ra sau xe lăn, mười ngón tay đan vào nhau chống trước mặt, lẩm bẩm: “...Cậu ấy có lẽ là cố ý đấy.”
“A?” Thẩm Độc cười nhạo một tiếng, “Thôi đi, cậu nói vị người mới nhỏ yếu mong manh của cậu có thể đâm tôi bay xa như vậy sao?”
Tạ Hào: “Tám viên gạch.”
“Cái gì?” Thẩm Độc ngẩn người, mới phản ứng lại đối phương đang nhấn mạnh khoảng cách, có chút tức muốn hộc máu: “Cậu đủ chưa! Sao cứ nhắc đến tám viên gạch!”
“Bởi vì tôi ở trên lầu vừa vặn nhìn thấy.” Tạ Hào cười khẽ: “Vừa lúc đếm rõ ràng, tám viên gạch.”
Thẩm Độc: “...Có bệnh!”
Hắn ta trợn trắng mắt ra cửa, quay đầu lại xác nhận: “Cậu ấy đi rồi chứ?”
“Ừ.” Tạ Hào gật gật đầu: “Tặng cậu ấy một món quà nhỏ, dỗ cậu ấy về trước rồi.”
“Được rồi.” Thẩm Độc nhíu mày: “Nhưng mà nói thật, điều kiện cá nhân của cậu ấy quả thực không tồi, có vai diễn nào phù hợp thì có thể cho nhận trước... Cậu không định kế thừa phương châm của Tạ lão gia tử, huấn luyện hai ba năm rồi mới debut đó chứ? Thời buổi này thay đổi quá nhanh, lớn tuổi cũng không được.”
“Xem xét đã.” Tạ Hào mất hứng: “Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ xem nên phản nghịch với cha tôi như thế nào đâu.”
“Tùy cậu.” Thẩm Độc thuận miệng hỏi: “Cậu ấy được huấn luyện bao lâu rồi?”
“Mới ký hợp đồng được ba ngày.” Tạ Hào xua xua tay: “Chưa học qua diễn xuất, vẫn phải luyện tập một chút, làm diễn viên không thể chỉ dựa vào mặt.”
“Cũng đúng.” Thẩm Độc đáp một tiếng: “Bộ phim của Tô Tiểu Ngọc suy nghĩ thế nào rồi?”
“Thay vì tìm tới chỗ Phương Thất cố ý giả xấu diễn vai phụ, không bằng ở lĩnh vực của mình trau dồi cho thật tốt, vai nam chính của bộ phim ‘Đoạn Kiều Sinh’ này rất thích hợp với cậu ấy, diễn tốt lại bạo thêm một đợt nữa không thành vấn đề.”
Tạ Hào tùy tiện nói: “Cậu ấy cảm thấy nhân khí đã đủ rồi, hiện tại muốn nhận giải, không muốn đóng phim tình cảm.”
Thẩm Độc hừ một tiếng: “Ngu.”
Tạ Hào không để bụng: “Như vậy chẳng phải cho thấy người ta có ước mơ sao.”
Thẩm Độc lại xoay người: “Cậu không khuyên cậu ấy à? Cậu cứ trơ mắt nhìn cậu ấy lầm đường lạc lối như vậy?”
Tạ Hào: “...Đừng có dục vọng khống chế với cuộc đời của người khác mạnh như vậy, bạo quân.”
Thẩm Độc trợn trắng mắt: “Cậu cứ lười biếng như vậy đi, cá mặn, tôi đợi thu mua Thiên Hỏa.”
“Nói hay nói hay.” Tạ Hào nằm trên xe lăn không nhúc nhích: “Thực sự có ngày đó tôi nhất định sẽ nghĩ đến cậu đầu tiên.”
“Hừ.” Thẩm Độc nặng nề đẩy cửa rồi đi ra ngoài.
“Ai.” Tạ Hào chống đầu: “Đồ cuồng công việc.”
Hắn yên tĩnh một lát, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chú Trương, xe lăn này của tôi nặng bao nhiêu kg vậy?”
Quản gia tuy cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn tận chức tận trách trả lời: “Thiếu gia, khoảng chừng năm mươi kg.”
“Ồ.” Tạ Hào thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cũng được, không đến nỗi quá mức thái quá.”
Hắn nhỏ giọng tự an ủi: “Có lẽ chỉ là mặc đồ nhìn gầy, thực tế thì có tập gym.”
Trước đây hình như Thẩm Độc còn khoe khoang với hắn cái gì mà tập gym nâng tạ cứng một trăm cân, Mạc Bắc Hồ có thể nâng cả người lẫn xe lăn của hắn lên...ừm, có lẽ cũng không tính là kỳ quái.