Mạc Bắc Hồ thành thật gật đầu: “Giáo viên thời trang mượn.”
“Không sao, đại minh tinh tham gia hoạt động cũng đều mượn quần áo.” Tạ Hào an ủi một câu, ngoắc ngoắc ngón tay với Mạc Bắc Hồ, để cậu cúi người xuống một chút, ngồi thẳng dậy cài trâm cài áo kia lên ngực cậu.
Mạc Bắc Hồ có chút mờ mịt, không hiểu hắn có ý gì, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Tặng cậu đấy.” Tạ Hào ghim trâm cài áo xong, cười cười thu tay về.
“A?” Mạc Bắc Hồ ngơ ngác sờ sờ trâm cài áo hồ ly trên ngực.
“Bộ này của cậu quá đơn giản.” Tạ Diêu hài lòng đánh giá đối phương: “Như vậy mới được.”
Hệ thống đột nhiên kích động: “Chẳng lẽ nào! Đây là tự tay hắn thiết kế đúng không?”
Mạc Bắc Hồ còn nhớ rõ tư liệu của ông chủ --- trước khi Tạ Hào bị Tạ lão gia tử chộp về kế thừa sự nghiệp gia tộc thì có sáng lập thương hiệu thiết kế trang sức của riêng mình, nghe nói làm cũng không tệ lắm.
Cậu đột nhiên sinh lòng kính nể, vẻ mặt khi sờ vào trâm cài áo mang theo vài phần sùng kính: “Ông chủ, là anh làm sao?”
“Ừm?” Tạ Hào có chút ngoài ý muốn: “Là tôi làm.”
Mạc Bắc Hồ căng thẳng hỏi: “Vậy nó có đắt không ạ?”
Tạ Hào: “...”
Hắn sờ cằm, nghiêm túc suy nghĩ: “Nguyên liệu thì không đắt, nhưng phí thiết kế của tôi lại không rẻ.”
Mạc Bắc Hồ bị hắn làm cho rối loạn: “...Vậy rốt cuộc là không đắt hay không rẻ?”
“Tạm được, bình thường.” Tạ Hào ngước mắt nhìn cậu: “Sao vậy?”
Mạc Bắc Hồ vẻ mặt đau khổ: “...Không quá đắt thì em có thể nhận, đắt quá em không dám nhận.”
Hệ thống đã nói, để công lược Thẩm Độc, thiết lập của cậu là “tiểu bạch hoa kiên cường đơn thuần không giả tạo”, tiểu bạch hoa thì không thể tùy tiện nhận đồ quá đắt của người ta.
Nếu thái độ đối phương đưa tặng không được nhiệt tình hoặc quá mức cường ngạnh, cậu còn phải kích hoạt câu thoại: “Anh có mấy đồng tiền dơ bẩn đó thì có thể không tôn trọng người khác à”.
Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng Mạc Bắc Hồ tôn trọng nhân thiết... à không, hồ thiết mà hệ thống đưa cho.
Tạ Hào không nhịn được mà bật cười: “Được rồi, đối với tôi thì không đắt, cứ cầm đi.”
“Sau đó hôm nay cậu cứ trở về trước đi --- yên tâm, không cần lộ ra biểu cảm như vậy, chỉ là chừa chút mặt mũi cho Thẩm Độc thôi.”
Tạ Hào an ủi cậu: “Sau này hắn sẽ không tìm cậu gây phiền phức đâu, hắn còn khen cậu đẹp trai nữa đấy.”
“Ừm.” Mạc Bắc Hồ ỉu xìu héo queo gật đầu, nắm chặt trâm cài áo chân thành cảm ơn hắn: “Cảm ơn ông chủ, sau này anh nhất định vị liệt tiên ban*... Ờm, ý em là cung hỉ phát tài.”
Tạ Hào: “...”
Hắn vừa rồi hình như nghe thấy cái gì mà “vị liệt tiên ban”.
Nhìn chằm chằm Mạc Bắc Hồ một lúc, Tạ Hào thu hồi tầm mắt: “...Thôi vậy.”
Cứ coi như không nghe thấy đi.
Dù sao cũng là người từ nước ngoài trở về, tiếng Trung có chút phèn phèn cũng là chuyện thường tình.
Hắn khẽ gật đầu: “Phiền cậu đẩy tôi đến trước bàn, sau đó cứ trở về trước đi.”
Mạc Bắc Hồ đáp lời, ân cần hỏi đối phương: “Đi vào cái bàn bên trong ạ?”
“Ừ.” Tạ Hào chỉ tay về phía bên trái: “Từ đó vòng...”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Mạc Bắc Hồ bưng cả người lẫn xe lăn lên, nhẹ nhàng nâng từ trên bàn đi qua, an ổn đặt vào một bên sườn bàn.
Tạ Hào nắm chặt tay vịn xe lăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, toàn bộ quá trình từ lúc cất cánh đến khi hạ cánh đều là vẻ mặt không cảm xúc: “...”
Mạc Bắc Hồ làm xong việc, cúi đầu: “Ông chủ, vậy em đi trước nha!”
Tạ Hào: “...Ừ.”
Hắn quay đầu lại, Mạc Bắc Hồ đã ôm trâm cài áo nhanh như chớp đi ra khỏi cửa.
Thẩm Độc thay quần áo xong, từ trong phòng nghỉ đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Xong chưa?”
Tạ Hào nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi Mạc Bắc Hồ rời đi, lâu thật lâu vẫn không trả lời.
Thẩm Độc cảm thấy kỳ quái, đi đến trước mặt đối phương: “Này?”
---
*Vị liệt tiên ban: được xếp vào hàng ngũ tiên giới, hay dễ hiểu hơn là đắc đạo thành tiên, thường dùng để chỉ người tu luyện thành công, được trời phong làm tiên, có địa vị trong tiên giới. Là mục tiêu tối cao của những người hoặc yêu quái tu luyện, đạt được thân phận tiên nhân, vĩnh sinh bất diệt, thoát khỏi luân hồi.
Nhưng mà trong thời hiện đại thì thường được dùng trong văn tế, điếu văn để tiễn đưa người quá cố với ý chúc họ siêu thoát về cõi tiên =)))))