“Đến rồi.” Tạ Hào ngẩng đầu, đánh giá gương mặt đặc biệt xuất sắc của cậu rồi cười một tiếng: “Yên tâm, không có chuyện gì đâu, có lẽ là sàn nhà quá trơn.”
Hắn rất tự nhiên giúp Mạc Bắc Hồ phủi sạch quan hệ: “Mặc dù bay xa tám ô gạch, nhưng Thẩm tổng cũng không phải làm bằng giấy, Đằng Long cũng chưa nghèo đến mức để cậu đền tiền thuốc men... Cho nên không cần phải lo lắng gì cả.”
Hệ thống như được đại xá: “Tốt quá rồi, người bình thường chắc chắn cũng sẽ không nghĩ là do cậu làm!”
Mắt Mạc Bắc Hồ sáng lên, lộ ra một chút sùng bái gãi đúng chỗ ngứa: “Cảm ơn ông chủ!”
Ý cười trong mắt Tạ Hào càng sâu thêm --- bị người dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cảm giác cũng không tệ.
Tạ Diêu ngoắc ngoắc tay với cậu, ra hiệu Mạc Bắc Hồ qua đó.
Hắn cũng không cảm thấy thanh niên thân hình mảnh khảnh trước mặt này có thể đụng bay Thẩm Độc cao to bay xa tám ô gạch, có lẽ là do sàn nhà quá trơn nên gặp phải ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng bất kể nói thế nào, hôm nay cậu ấy đã khiến Thẩm tổng mất mặt mũi, tiếp tục ở lại đây cũng không có chỗ nào tốt, không bằng lánh đi một chút.
Mạc Bắc Hồ nghe lời mà di chuyển đến bên cạnh hắn, một bộ dáng xem đối phương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó mà nhìn Tạ Hào.
Nhưng người mới khó được có cơ hội lộ diện, cứ để cậu ấy trở về như vậy, cũng khó tránh khỏi cảm thấy oan ức.
Tạ Diêu cười cười, đưa đồ vật trên tay cho đối phương --- là một chiếc trâm cài áo.
Hắn hỏi: “Đẹp không?”
Mạc Bắc Hồ thành thật gật đầu: “Đẹp!”
Tạ Diêu chống cằm hỏi cậu: “Đẹp tới mức nào?”
Mạc Bắc Hồ nghẹn lại một chút, thêm một tính từ bổ trợ: “Cực kỳ đẹp.”
Cậu sợ Tạ Diêu hỏi cậu nữa nên tranh trước một bước hỏi: “Là động vật nhỏ nào sao?”
Kiểu dáng đã làm một số gia công nghệ thuật, đơn giản hóa các đường nét, đặc điểm động vật cũng không rõ ràng như vậy.
Tạ Diêu trả lời: “Hồ ly.”
Mạc Bắc Hồ cứng đờ.
Hệ thống cũng bị dọa sợ, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Tiểu, Tiểu Hồ, chúng ta không phải là đã bị lộ rồi chứ?”
Mạc Bắc Hồ nuốt nước miếng, cũng nơm nớp lo sợ hỏi: “T, tại sao lại là hồ ly vậy?”
“Tại sao?” Tạ Diêu kinh ngạc, suy nghĩ một lát rồi thành thật trả lời: “Vì một khoảng thời gian trước tôi thích xem video ngắn của hồ ly nhỏ.”
“Như là bắt thỏ nên chui đầu vào tuyết rồi rút không ra, cãi nhau thì phát ra tiếng chó sủa, còn béo như bánh mì lớn...”
Hắn cười khẽ một tiếng: “Tôi mới phát hiện ra hồ ly cũng không thông minh xảo quyệt như vậy, còn có chút ngốc nghếch.”
Mạc Bắc Hồ: “...”
Lúc này tốt nhất là nên bịt tai hệ thống lại, đừng cho nó biết chuyện tàn nhẫn như vậy.
Hệ thống trì độn mà thở phào một hơi: “May mắn, hắn ta không nhìn thấu, có lẽ chỉ là trùng hợp.”
“Bộ tây trang này của cậu có vẻ không quá vừa người.” Tạ Hào sờ sờ chất liệu của bộ tây trang hưu nhàn màu xám chì trên người đối phương, hỏi: “Mượn à?”
Bộ quần áo này rõ ràng rộng hơn một size của Mạc Bắc Hồ, càng tôn lên dáng vẻ gầy gò có chút tan vỡ của cậu -- đây đại khái chính là hiệu quả mà rất nhiều áo sơ mi oversize hoặc phong cách bạn trai muốn đạt được.
Nhưng suy cho cùng, đây là cảm giác có được nhờ khuôn mặt, trên thực tế chỉ là không được vừa vặn.