“Thẩm Tổng! Thẩm Tổng!” Người xung quanh kinh hoảng thất thố, cái trán to của thư ký Tiểu Lưu lung lay lộn xộn trước mặt hắn ta, Thẩm Độc cuối cùng cũng hoàn hồn, âm trầm như nước đẩy mặt của đối phương ra rồi đứng lên, còn chống đầu gối.

Mạc Bắc Hồ sắc mặt trắng bệch, xong rồi, không biết võng mạc của hắn ta có vĩnh viễn khắc sâu mình hay không, dù sao thì xương đầu gối của hắn có lẽ sẽ nhớ mình một khoảng thời gian.

Thẩm Độc còn chưa mở miệng, lầu hai của đại sảnh yến tiệc đã truyền đến một tiếng cười nhẹ.

Áp lực trong sảnh yến tiệc lại càng thêm nặng nề --- ai có gan lớn như vậy, lại dám cười ra tiếng ngay lúc Thẩm tổng mất mặt!

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên tao nhã ngồi trên xe lăn ở lầu hai.

Hắn có một đôi mắt cười, cho dù ngồi trên xe lăn cũng có thái độ tốt đẹp, tao nhã lại thanh quý.

Vừa mở miệng đã có vẻ rất quen thuộc với Thẩm Độc: “Thẩm tổng, lên thay quần áo một chút không?”

--- Vị này chính là chủ nhà ngày hôm nay, Tạ tiểu thiếu gia vừa tiếp quản Giải Trí Thiên Hỏa, Tạ Hào.

Thẩm Độc âm trầm, mặt mày không biểu cảm đi lên lầu hai, từ trên cao nhìn xuống phía Mạc Bắc Hồ, hỏi đối phương: “Tạ Hào, cậu ta là ai?”

Mạc Bắc Hồ xuất sư không thành, cả người héo queo ỉu xìu, co lại một bên, hai tay nắm chặt ly rượu, nước mắt lưng tròng.

“Người mới vừa ký hợp đồng, tên thì tôi không nhớ rõ.” Tạ Hào cười rộ lên: “Cậu hỏi cái này làm gì? Cậu ấy dù sao cũng không thể là cố ý.”

“Người mới còn chưa debut, gặp được Thẩm tổng cậu, nịnh bợ còn chưa kịp, sao có thể cố tình khiến cậu mất mặt?”

Thẩm Độc cảm thấy có lý, nhưng mặt mày vẫn âm trầm không nói lời nào.

“Mặt mũi không xuống nước được đúng không?” Tạ Hào cười khẽ: “Được, kêu cậu ấy lên bồi tội với cậu.”

Hắn vẫy tay, ra hiệu quản gia phía sau đi xuống tìm người lên.

“Hừ.” Sắc mặt Thẩm Độc thoáng hòa hoãn, nhíu mày nhìn chân Tạ Hào: “Chân của cậu sao lại thế này? Bị Tạ lão gia tử đánh gãy rồi?”

“Đâu phải.” Tạ Hào cười như không cười mà nhấc chân lên: “Là biểu tượng của thời kỳ phản nghịch.”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, cậu cũng không giúp tôi.”

...…

Bên dưới, Mạc Bắc Hồ trốn tránh đám đông, khóc không ra nước mắt mà tỏ lòng trung thành với hệ thống: “A thống, đây là một sự cố, cậu cho tui thêm một cơ hội đi!”

“Nghĩ lạc quan một chút, may mà tui đụng phải tổng tài nhà khác! Chúng ta vẫn có thể lăn lộn ở Giải Trí Thiên Hỏa được!”

“Chào ngài.” Quản gia dung mạo ôn hòa đứng phía sau cậu: “Mạc tiên sinh, Tạ thiếu gia mời ngài lên lầu.”

Hệ thống bi thương mở miệng: “Giải Trí Thiên Hỏa tới rồi.”

“Nó mang theo hợp đồng giải ước của cậu mà tới rồi.”

Mạc Bắc Hồ: “......”

Mạc Bắc Hồ đi theo quản gia, từng bước từng bước mà lên lầu, bóng lưng nhiều ít cũng có chút bi thương.

Cậu đi một đường, nghiêm túc suy nghĩ --- nếu ép bản thân mình một chút, có khi nào có thể đánh thức tiềm năng, lần nữa thi triển ra huyễn thuật mê hoặc, làm cho ông chủ hồi tâm chuyển ý không……

Cậu còn chưa kịp hạ quyết tâm, quản gia đã mỉm cười mở cửa phòng nghỉ ở lầu hai ra, Mạc Bắc Hồ nơm nớp lo sợ nhích về phía trước một bước nhỏ, nếu lúc này cậu hiện ra nguyên hình, vậy nhất định là bộ dáng rũ tai kẹp chặt đuôi vô cùng thê thảm.

Thanh niên ngồi trên xe lăn đang cầm một đồ vật sáng lấp lánh trong tay, dùng một khối vải nhung cẩn thận lau chùi.

Mạc Bắc Hồ không dám làm phiền hắn, thật cẩn thận nhìn chung quanh một vòng, phát hiện Thẩm Độc không có ở đây mới không rõ ràng mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play