Theo quy hoạch mà Giải Trí Thiên Hỏa đưa ra, cậu ít nhất còn phải học tập hai ba năm nữa mới có thể chính thức debut làm diễn viên, hệ thống không đợi được lâu như vậy, quyết định dắt cậu đi đường tắt, cho nên đã nhắm vào Đằng Long Ảnh Nghiệp.
Đằng Long Ảnh Nghiệp là công ty điện ảnh truyền hình lão làng trong giới giải trí, sản xuất vô số phim truyền hình điện ảnh, nhưng không biết vì sao vẫn chưa từng nhúng tay vào kinh doanh nghệ sĩ, cho đến khi Thẩm Độc tiếp nhận công ty, mở một công ty mới tên là Giải Trí Sóng Biển, không ít người mới đều biểu hiện không tồi, đang là thời kỳ đang bay lên.
Nhưng cho dù bọn họ có mở công ty giải trí hay không, sản phẩm truyền hình điện ảnh đầu tư cũng không có khả năng hoàn toàn dùng thành viên trong nội bộ công ty, chỉ cần được hắn ta coi trọng, lấy được mấy vai diễn khẳng định là không thành vấn đề.
Khách khứa đầy sảnh hầu như đều đang nhìn hắn ta, Mạc Bắc Hồ xen lẫn trong đám người quang minh chính đại mà đánh giá, cũng không tính là đột ngột.
Cậu nhỏ giọng nói: “Nhưng hiện tại tui không có yêu lực, rất khó để hắn...”
“Cậu phải tự tin lên Tiểu Hồ.” Hệ thống lời nói thấm thía: “Cậu tin tưởng tôi, tôi là hệ thống vạn nhân mê thu thập giá trị tình yêu, chính là vì cậu mà chế tạo! Cậu chính là thiên tài thu thập giá trị tình yêu!”
“Căn bản không cần phải dựa vào yêu lực gì cả, chỉ cần gương mặt này! Có người chỉ cần nhìn mặt đã có thể có được mối quan hệ xã hội hoàn mỹ!”
Mạc Bắc Hồ hoang mang sờ sờ mặt mình: “A?”
Hệ thống vô cùng tự tin: “Tin tưởng chính mình, cậu chính là nam hồ ly tinh mà!”
“Lên đi! Tiểu Hồ!”
“Nam nhân như trong phim thần tượng cần phải có một khởi đầu như phim thần tượng! Nâng ly rượu vang đỏ kia lên, cậu phải ở trong lúc đám đông đều đang đi về phía hắn ta, lại không coi ai ra gì mà lướt qua người hắn, đi về phía --- người qua đường giáp phía sau hắn ta! Sau đó để lại ấn tượng sâu sắc và kinh diễm trong ánh mắt kinh ngạc của hắn ta, để cho võng mạc của hắn ta vĩnh viễn dừng lại trong thoáng nhìn kinh hồng này!”
“Được!” Mạc Bắc Hồ hít sâu một hơi, đây là công việc đầu tiên mà hệ thống giao cho cậu, hiện tại cậu không có nơi nương tựa ở thế giới này, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào nó! Cho dù thế nào cũng không thể làm hỏng!
Cậu bưng ly rượu vang đỏ, nâng khuôn mặt tươi cười phúc hậu ngây thơ vô hại lên, hoà theo dòng người đi về phía Thẩm Độc, sau đó lơ đãng nâng bả vai lên…
“Đùng” một tiếng, Thẩm Độc rời khỏi đại sảnh yến tiệc.
--- Vút một cái trượt thẳng ra ngoài.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Mạc Bắc Hồ kinh hoàng mở to hai mắt — Má ơi! Nhân loại yếu ớt như vậy!
Không ngờ tới, cho dù cậu không còn yêu lực, nhục thân vẫn hơn hẳn người phàm nhiều như vậy, lần này xong rồi…
Cuối cùng cũng có người phản ứng lại, phối hợp mà phát ra một tiếng thét chói tai, có người vừa lăn vừa bò đi đỡ Thẩm Độc.
Thẩm Độc hoàn toàn ngơ ngác.
Hắn ta vừa mới lên sân khấu với phong thái bá đạo như tự mang theo nhạc nền, sao vừa mới vô ý đã bước lên con đường trượt dài của cuộc đời rồi? Hắn ta ra ngoài như thế nào?
Thẩm Độc che đầu gối, dại ra mà nhìn về phía đầu sỏ gây tội --- một thanh niên mảnh mai thậm chí có chút gầy yếu đang kinh hoảng thất thố đến mức cứng đờ tại chỗ, thoạt nhìn còn có mấy phần nhu nhược đáng thương.
Nếu không phải vừa nãy có cảm giác hệt như mình bị một chiếc xe ben đụng trúng, ngay cả hắn ta cũng sẽ sinh ra tâm thương tiếc.