Cô hiểu ý của Nguyệt Nguyệt, một xưởng may phải dùng rất nhiều vải để may quần áo, quả thực không thể thiếu những thứ như vậy. Nhưng ...
"Nguyệt Nguyệt vào trong đó lấy vải không sao chứ?" Mễ Điềm Điềm lo lắng hỏi mọi người. Cô ấy là người mới đến đây, không hiểu rõ ý định của Nguyệt Nguyệt là như thế nào, chỉ có thể những người còn lại ở đây.
Là cháu trai của giám đốc xưởng may, Ôn Mộng Thần chỉ nhún vai thờ ơ: "Không sao đâu, Nguyệt Nguyệt chắc là đi lấy những mảnh vải vụn đó, nó là những vật liệu còn sót lại, mỗi mảnh cũng không lớn lắm, không may được quần áo, cũng không biết làm được gì, thế nên tạm thời được gom lại để vào một góc! vì vậy tôi đã thu gom chúng tạm thời và nhét chúng vào góc! Nếu như trong xưởng may có ai cần, chỉ cần một chút tiền thôi, là có thể mang một túi lớn về nhà. Chị Điềm Điềm, giẻ lau nhà em đều lấy từ chỗ vải vụn đó đó."
Tưởng Thiên Lỗi và một cậu bé khác không biết tên đứng bên cạnh cũng đang gật đầu, hiển nhiên đây đã là hoạt động thường ngày của xưởng may rồi.
Mà một mình Nguyệt Nguyệt nhỏ bé như vậy, muốn lấy vải cũng không được bao nhiêu, thậm chí còn không cần trả tiền.
Quả nhiên, một lúc sau, Nguyệt Nguyệt cầm một chiếc túi vải nhỏ chạy ra ngoài. Trong lúc đợi cô, có vài đứa trẻ lần lượt đến chỗ trống nhỏ này, sau khi trao đổi tên thì thấy mấy người Mễ Điềm Điềm vẫn đang đợi Nguyệt Nguyệt quay lại, đầu óc lanh lợi liền lén lút chạy về nhà lấy theo giấy và bút, định làm gì thì có lẽ ở đó ai cũng biết.
"Oa, Hư Hư, cậu xảo quyệt thật đấy!" Nguyệt Nguyệt quay lại, vừa nhìn thấy thứ mà Nghiêm Hú, cũng là cậu bé có tên mụ là "Hư Hư", đang cầm trong tay, liền kêu lên tiếng bất mãn, dáng vẻ tức giận, không biết còn tưởng cô ấy bị làm sao nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play