Vừa mới đi ra ngoài chưa được bao xa, Mễ Điềm Điềm liền bảo Ôn Mộng Thần dừng lại bước, sau đó đưa tay vào túi áo, đưa hết chỗ đồ ăn vặt nhét nào túi Ôn Mộng Thần.
"Thần Thần, những thứ này cho em ăn, chị không ăn hết được." Mễ Điềm Điềm nói.
Được ăn nhiều đồ ăn vặt hơn, đương nhiên là chuyện tốt, đặc biệt là khi mẹ không cho lại đột nhiên có được đồ ăn vặt. Nhưng ... Ôn Mộng Thần ngập ngừng nhìn Mễ Điềm Điềm, nhưng vẫn chưa quyết được có nhận đồ ăn vặt hay không.
"Chị Điềm Điềm, sao chị lại không ăn hết được? Mới có một chút thôi mà, rất nhanh sẽ ăn hết thôi!" Ôn Mộng Thần muốn trả lại chỗ đồ ăn vặt,"Ở nhà em đã ăn rất nhiều rồi, những cái này trả cho chị, em... em không cần đâu!"
Mễ Điềm Điềm không muốn lấy lại, làm gì có chuyện cho rồi lại lấy lại chứ? Hơn nữa cô là chị lớn, về lý nên chăm sóc em trai nhỏ tuổi hơn, chia sẻ đồ ăn với em không phải việc nên làm sao?
Hai người đứng trước cửa giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là Ôn Mộng Thần lùi một bước, nhận lấy không trả lại, nhưng nếu lát nữa đồ ăn vặt còn lại trong túi Mễ Điềm Điềm hết rồi, cậu sẽ chia cho Mễ Điềm Điềm cùng ăn. Mễ Điềm Điềm suy nghĩ một lát, nghĩ mình chắc cũng không ăn nhanh như vậy, liền đồng ý.
Sau khi thống nhất với nhau xong, Ôn Mộng Thần đưa Mễ Điềm Điềm đến nơi mà nhóm bạn của họ thường tụ tập. Địa điểm tập hợp là một khoảng đất trống nhỏ, bên cạnh có một cái hố cát nhỏ, khi hai người đến nơi đã có ba người ở đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT