Bây giờ, Ôn Mộng Thần thậm chí còn vui hơn nữa. Chạy qua nhanh chóng ăn hết bữa sáng, vừa lau miệng vừa kéo Mễ Điềm Điềm cùng đi chơi. Cậu còn nói với Mễ Điềm Điềm, kể từ lần trước cô thể hiện tay nghề ở cổng xưởng may, cái tên của cô đã truyền đến tai tất cả những đứa trẻ sống ở khu xưởng may rồi, họ còn đang đợi cô đến đó!
"Còn có Nguyệt Nguyệt nữa, chị Điềm Điềm, không phải lần trước chị đã giúp em ấy vẽ một chiếc váy sao? Em ấy đã về nhờ mẹ nghĩ cách ép lại, bây giờ ngày nào cũng mang ra khoe khoang, những bạn gái khác cũng muốn xem chiếc váy một chút thôi, còn phải hối lộ đồ ăn vặt cho em ấy nữa!"
Ôn Mộng Thần tức giận quá đi, nếu bức vẽ của cậu vẫn còn trong tay mình, vậy thì ngày nào cậu cũng thể chạy khắp nơi khoe rồi! Thật tiếc là bức vẽ ấy bị mẹ cậu cất đi rồi, bảo là muốn thử dựa vào bản thiết kế đó để may cho cậu một chiếc áo vest. Nhưng bình thường mẹ quá bận rộn, cũng đã một tháng trôi qua rồi, vẫn còn chưa thấy bóng dáng áo vest đâu.
Bảo bối tủi thân, bảo bối phải nói ra!
Ôn Mộng Thần không khách sáo chút nào, mang chút tức giận đó nói hết cho Mễ Điềm Điềm. Ánh mắt Mễ Điềm Điềm nhìn cậu càng thêm "hòa nhã" hơn, để khiến cậu vui vẻ trở lại, cô còn nói rằng nếu sau này rảnh rỗi, sẽ tự mình vẽ một bản thiết kế khác cho cậu.
Ôn Mộng Thần nghe vậy xong, lại vui vẻ bay nhảy.
"Nhóc con này, nói cái đấy ra làm gì hả, mẹ cũng đâu phải là không may cho con, sắp may được rồi đây!" Phương Lệ Toa cũng có chút ngượng ngùng, ai bảo bà lúc nào cũng bận rộn chứ, thế là ngay lập tức chắp vá lại hành động của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT