"Cảm ơn bà nội Đường, anh Đường, cháu về nhà đây!" Mễ Điềm Điềm vẫy tay chào hai người họ rồi chạy về nhà.
Cô muốn đợi mẹ về rồi dâng hai tay trao mẹ điều bất ngờ mà cô đã chuẩn bị cho mẹ.
Sau khi Mễ Điềm Điềm rời đi, Đường Ngọc Lan phát hiện tâm trạng cháu trai nhà mình có vẻ suy sụp nên lo lắng hỏi một câu, bà phát hiện Đường Lâm Khê đang cảm thấy mất mát vì bản thân lớn hơn Mễ Điềm Điềm một tuổi nhưng vẽ lại hoàn toàn kém Mễ Điềm Điềm.
Nghe được lời giải thích này, Đường Ngọc Lan cảm thấy dở khóc dở cười, bà vừa nhẹ nhàng vỗ vai Đường Lâm Khê để động viên anh vừa an ủi anh: "Mỗi người đều có sở trường riêng, cũng có sở đoản riêng, Điềm Điềm sở hữu thiên phú vẽ tranh, Lâm Khê à, cháu vốn dĩ không cần phải so sánh sở đoản của mình với sở trường của người khác đâu."
"Nhưng mà... Cháu không biết sở trường của cháu là gì." Đường Lâm Khê không những không được an ủi mà hoảng sợ hơn, anh thật sự sợ mình chỉ là một đứa trẻ bình thường, một chút điểm sáng cũng không có.
Em Điềm Điềm giỏi như vậy, nhở sau này em ấy không muốn chơi với anh nữa thì phải làm sao bây giờ? Mặc dù trong lòng Đường Lâm Khê cũng biết rõ rằng một cô gái có trái tim mềm yếu như em Điềm Điềm vốn dĩ sẽ không bao giờ làm ra chuyện bỏ mặc bạn bè.
Nhưng anh vẫn thấy lo lắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT