Sau khi nghe nói bản thân là người đầu tiên khen ngợi "kiệt tác" do em Điềm Điềm tự tay vẽ, Đường Lâm Khê cực kỳ vui vẻ.
Trong lòng anh đã hạ quyết tâm rằng dù cho sau đó có nhìn thấy gì thì anh đều sẽ khen ngợi, không thể đánh mất đi sự tự tin và nhiệt tình của em Điềm Điềm được.
Nhưng sau khi nhìn thấy tờ giấy mà Mễ Điềm Điềm đưa, Đường Lâm Khê rõ ràng vẫn khựng lại một lúc.
Cũng không phải Mễ Điềm Điềm vẽ không được đẹp mà là... vẽ quá đẹp rồi. Khiến trong chốc lát Đường Lâm Khê không có cách nào chắc chắn được liệu bức tranh này do chính em Điềm Điềm vẽ, hay cô đã xé nó ra từ trang sách nào.
"Thế nào thế nào, anh Đường cảm thấy Điềm Điềm vẽ chiếc váy này trông có đẹp không?" Mễ Điềm Điềm hoàn toàn không biết tâm tư dao động của Đường Lâm Khê mà cực kỳ hào hứng hỏi liên tục.
Đường Lâm Khê yên lặng, cố chớp mắt hai cái để xác định xem rốt cuộc đây có phải là ảo giác hay không, sau khi nhận ra dù có chớp mắt thế nào thì nội dung anh nhìn thấy trước mắt vẫn không hề thay đổi, anh liền vô thức gật đầu nói: "Đẹp lắm... nhìn rất đẹp..."
Sau đó anh liền ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn thẳng vào mắt Mễ Điềm Điềm hỏi: "Nhưng mà Điềm Điềm à, cái này thật sự do em tự mình vẽ à? Em cũng quá giỏi rồi đấy!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play