Rốt cuộc bà đã sinh ra bảo bối gì vậy, sao có thể tri kỷ như thế, đáng yêu như thế được? Có trời mới biết, khi bà biết chiếc váy trên giấy là do con gái cưng của mình tự tay vẽ, trong lòng bà sốc cỡ nào. Con gái của bà, đúng là không lên tiếng thì thôi chứ một khi đã lên tiếng thì ai nấy cũng phải kinh ngạc!
Cái váy này đúng là quá đẹp rồi, đẹp như tiên vậy!
Vừa rồi do bị hoảng sợ nên bà mới nhất thời quên phải phản ứng. Suýt nữa đã khiến Điềm Điềm hiểu lầm, đều do bà không tốt, bà phản ứng chậm quá.
Vừa nghe mẹ nói thích thiết kế của mình, Mễ Điềm Điềm đã cười tít cả mắt, mẹ thích là tốt rồi, về sau có cơ hội cô chắc chắn phải vẽ thêm thật nhiều váy tặng mẹ!
Lúc này, một giọng nói chua chát truyền đến tai hai mẹ con: "Điềm Điềm, cha không có à?"
Nghe thấy giọng nói của Mễ Húc Quang, Mễ Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy xấu hổ một cách lạ lùng, cơ thể nhỏ bé đông cứng ngay tại chỗ. Cô chưa kịp nghĩ ra một lý do nào giải thích cho hợp lý đã nghe thấy hai giọng nói gần như giống hệt nhau truyền tới từ đằng sau: "Em..."
Không cần đoán cũng biết là hai người Mễ Thiên Hạo và Mễ Thiên Trạch đang đứng sau lưng các cô rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play