Nghĩ tới đây, Mễ Điềm Điềm trực tiếp làm ra hành động thực tế, đưa tay chọc vài cái trên mu bàn tay Ôn Mộng Thần: "Cậu tên là gì, tớ tên là Mễ Điềm Điềm. Chúng tớ tìm thấy cậu trong bụi cỏ ven đường, sau đó thì cha tớ đã đưa cậu về nhà bọn tớ."
Ôn Mộng Thần ngơ ngác nhìn Mễ Điềm Điềm xinh đẹp giống như tiểu tiên đồng đang líu ríu nói chuyện, các xúc giác, cảm giác trên người cậu rốt cục cũng quay trở lại toàn bộ.
Phía sau cậu dường như có người đang ôm cậu, là vòng tay ấm áp, có hương vị của mẹ. Bên cạnh còn có hai anh trai lớn lên giống nhau như đúc, một người trong đó còn cầm thìa nhìn cậu cười. Cách bọn họ không xa, có một người đàn ông cao lớn đang đứng, biểu tình trên mặt cũng không có hung ác cùng tham lam, mà ôn nhu giống như nước làm cho người ta chậm rãi buông lỏng cảnh giác.
Lần này, Ôn Mộng Thần rốt cục cũng ý thức được, cậu hẳn là được người cứu.
"Tớ, tớ tên là Thần Thần!" Ôn Mộng Thần đỏ mặt, thì thầm nói.
Thanh âm có chút khàn khàn, hẳn là thời gian dài không uống nước gây ra.
"Thì ra cháu tên là Thần Thần nha, bây giờ cháu cảm giác thế nào, có chỗ nào không thoải mái hay không?" Thanh âm ôn nhu của Thái Kiều Chi vang lên từ phía sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT