Như vậy vấn đề đặt ra là, mang một củ khoai lang phỏng tay như vậy về, thì nhà bọn họ có thể bị băng đảng ẩn nấp trong bóng tối kia theo dõi hay không?
Về điểm này, Mễ Húc Quang vẫn có chút tự tin, ông nói: "Chúng con phát hiện đứa nhỏ ở ven đường, lúc đó cũng không đụng phải ai cả. Trong khoảng thời gian bế đứa nhỏ về nhà cũng không gặp một ai cả, ngay cả người trong thôn cũng không gặp phải, con nghĩ chỉ cần chúng ta không nói, những người khác cũng sẽ không biết trong nhà chúng ta có thêm một đứa nhỏ lai lịch không rõ ràng đâu."
"Đợi một lúc nữa con đi xem có thể đánh thức đứa nhỏ hay không, ít nhiều để cho thằng bé ăn chút gì đó, không thể vẫn luôn chịu đói được. Đến sáng sớm ngày mai, con sẽ đưa thằng bé lên trấn trên và đưa nó đến sở cảnh sát ở thị trấn." Mễ Húc Quang cũng đã nói với người trong nhà chuyện trên trấn có trẻ nhỏ bị mất tích, tính toán như vậy của ông cũng chính là giải pháp đáng tin cậy nhất mà ông có thể nghĩ đến.
Tình huống khẩn cấp, bọn họ cũng không thể để một đứa nhỏ tay không thước sắt, yếu ớt nhỏ bé như vậy ở lại một chỗ hoang vắng như vậy được.
"Ai... Cũng chỉ có thể như vậy." Ông cụ Mễ thở dài một hơi, xem như là ngầm đồng ý với sự an bài của Mễ Húc Quang.
Chờ Mễ Húc Quang lần nữa trở lại phòng của gia đình bọn họ, thì phát hiện Thái Kiều Chi đang ôm đứa nhỏ kia vào trong ngực, Mễ Thiên Hạo hai tay cầm một cái chén men sứ, bên trong chứa sữa lúa mạch nha đã pha xong, mà Mễ Thiên Trạch thì tay cầm một cái thìa, đang vô cùng cẩn thận mà đút sữa lúa mạch nha vào miệng đứa nhỏ.
Mễ Điềm Điềm người nhỏ, không được phân công công việc, chỉ có thể hai tay nâng cằm, ở một bên trông mong nhìn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play