Lúc đến hành trang gọn nhẹ, lúc về túi lớn túi nhỏ.
Cả nhà cười cười nói nói, đi về hướng nhà mình. Thái Kiều Chi còn kiêu ngạo chia sẻ với chồng những phát hiện của bà trong cửa hàng Hữu Nghị: "Anh không để ý sao, em thấy mấy nữ đồng chí kia đều đang ngắm con gái chúng ta đấy, nhìn bộ váy Điềm Điềm mặc trên người, ánh mắt cứ như tóe ra tia lửa, em đoán, trong lòng của họ khẳng định đang suy nghĩ, chiếc váy đẹp như vậy rốt cuộc là mua ở cửa hàng nào."
Mễ Húc Quang nghe xong thấy rất vui, hạ giọng thổi cho Thái Kiều Chi một cái rắm cầu vồng: "Ha ha, chiếc váy này bọn họ không mua được đâu, ai bảo vợ tôi không chỉ xinh đẹp, mà còn khéo tay, may ra được chiếc váy mặc trên người con gái. Tựa như một cô tiên nhỏ vậy!" - Nói xong, ông còn cố ý dùng ánh mắt phóng đãng liếc đôi môi đỏ thắm của Thái Kiều Chi một cái, không cần đoán cũng biết trong lòng ông đang nghĩ cái gì.
Thái Kiều Chi đỏ mặt, trợn mắt nhìn Mễ Húc Quang, không nói gì cả. Tuy nhiên, khóe miệng của bà vẫn luôn duy trì một đường cong nhếch lên, hiển nhiên rất tán thành với câu nói của Mễ Húc Quang. Bà cũng thật là lợi hại!
Về phần Điềm Điềm, tuổi còn nhỏ mà có thể đưa ra ý kiến về kiểu dáng của chiếc váy như thế, ắt hẳn là được thừa hưởng thiên phú từ bà!
Ba đứa trẻ đối với màn ân ái tình cảm của cha mẹ mình đã nhìn mãi thành quen, cười khúc khích đi đến trước mặt của bọn họ.
Mễ Húc Quang và Thái Kiều Chi đang cầm đồ trên tay, cho nên không tiện ôm Mễ Điềm Điềm. Mễ Điềm Điềm cũng rất hiểu chuyện, bụng ăn no nê, cả người tràn đầy sức lực, cũng không cần ai ôm, mà đi ở giữa hai người anh trai, từng bước từng bước đi về phía trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT