Ôn Thiết Quân lập tức mỗi tay cầm một cái, còn lại đều cho đám người Mễ Húc Quang, thúc giục bọn họ mau ăn. Mễ Húc Quang không nhìn bánh bao, lại len lén chọt chọt bao tử, nhìn không được cười khổ một tiếng.
Nhiều lắm, thực sự là quá nhiều.
"Mẹ ơi, con ăn no quá." Mễ Điềm Điềm dựa vào lòng Thái Kiều Chi, xoa bụng nhỏ của mình, vẻ mặt đau khổ.
Thế nhưng đôi mắt nhỏ lại có thần, một mắt còn nhìn về phía bánh bao, cái đó nhìn còn nóng hổi, hình như ăn cũng rất ngon. Đáng tiếc bụng mình lại quá nhỏ, toàn bộ chỗ trống đều đã được nhét đầy.
Những người khác cũng không khác biệt lắm, đều đã ăn rất no, cũng không ăn vô được nữa.
Ôn Thiết Quân vẫn chưa nhìn thấy tình trạng này, trước đó ông ta vô cùng đói bụng, lúc này chỉ mới no được tám phần, tay trái một cái bánh bao, tay phải cũng một cái bánh bao, ăn rất ngon.
Thấy mời nhưng mọi người vẫn chưa ăn, lúc này Mễ Húc Quang mới nghiêm túc nói bọn họ đã no, vì vậy liền bắt đầu nói chuyện phiếm. Ông thấy trong lúc ăn cơm, động tác của Ôn Thiết Quân rất gấp rút, ăn như bị bỏ đói, trên mặt lại không có bao nhiêu hưởng thụ, trái lại vô cùng buồn rầu, không khỏi tò mò hỏi: "Đồng chí Ôn, tôi xem trạng thái của ông hình như cũng không phải quá tốt, trong lòng có chuyện gì buồn phiền sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play