Tiếc là hôm nay thiết bị của rạp chiếu phim được bảo trì, rạp phim đóng cửa cả ngày. Điều này làm cho ba đứa nhỏ phấn khích đi theo cha mẹ rất thất vọng.
Mễ Húc Quang nhìn ba đứa trẻ ủ rũ cụp đuôi, ông an ủi: "Không sao hết, hôm nay không xem được thì hôm khác xem, sau này chúng ta có dịp lại đến, cha sẽ cho mấy đứa xem vài lần."
Nghe xong, Mễ Thiên Trạch chợt ngẩng đầu lên, cười toe toét hỏi: "Cha, sau này chúng ta còn có thể đến sao?"
Anh còn tưởng rằng chỉ có thể đến đây một lần, vậy nên mới vô cùng trân trọng cơ hội được xem phim trên màn ảnh lớn. Không ngờ, núi non trùng điệp ngờ hết lối, liễu rũ hoa tươi lại một thôn. Ấy thế mà đây không phải là một lần duy nhất, sau này bọn họ còn có thể đến thị trấn.
"Tất nhiên rồi." Mễ Húc Quang cười nói: "Thôn của chúng ta chỉ dạy tiểu học, đợi đến khi mấy đứa học trung học thì phải lên thị trấn, điều kiện tiên quyết là các con phải học thật giỏi, không làm uổng công mẹ và cha đóng học phí cho các con. Ngoài điều này ra, khi nào cha mẹ rảnh, cha mẹ cũng có thể dẫn các con đến thị trấn dạo."
Nhìn đứa con thứ hai từ vui vẻ chuyển sang buồn rầu, lại từ buồn rầu chuyển thành vui vẻ, gương mặt thiếu điều nở hoa, Mễ Húc Quang nhịn không được mà nở nụ cười bỡn cợt. Ông cố ý chọc anh là vì điều tiết bầu không khí.
Kết quả, ông vừa mới cười được một nửa thì đã bị vợ mình ném cho anh mắt xem thường. Ý bảo đủ rồi đấy anh, sao lại chọc con mình giống đứa con nít lên ba thế?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play