"Hóa ra là thế, vậy phiền các đồng chí đến đăng ký một chút." Nghe vậy, anh thanh niên gật đầu, lễ phép mời bọn họ đến bàn bên cạnh, lấy giấy bút ra viết quá trình nhặt ví da, lại hỏi Mễ Húc Quang thời gian cùng địa điểm cụ thể.
Sau khi viết xong, anh ta lại bảo Mễ Húc Quang cung cấp họ tên lẫn địa chỉ của ông. Lo Mễ Húc Quang hiểu lầm, anh ta giải thích.
"Có vài người tìm được vật đánh rơi thì sẽ dò hỏi, bọn tôi giữ địa chỉ cho người mất của, đến lúc đó bọn họ cũng dễ đi cảm ơn người tốt giúp bọn họ tìm lại vật bị mất."
Mễ Húc Quang hơi hối hận, nếu biết vậy thì ông đã không cung cấp, làm việc tốt nhưng không để lại tên tuổi mới tốt! Nhưng giờ cũng đã nói rồi, bảo người ta xóa địa chỉ đi, e rằng người ta không vui.
Anh cảnh sát cũng không phát hiện ra Mễ Húc Quang đang hối hận, sau khi ghi chép xong xuôi, anh ta nhìn Mễ Điềm Điềm đang ngồi ngoan ngoãn trong lòng Mễ Húc Quang, lại nhìn thoáng qua Mễ Thiên Hạo và Mễ Thiên Trạch cũng đứng ngoan ở một bên, anh ta cảnh báo bọn họ: "Đồng chí đến từ đại đội gần đó đúng không? Là mang con thăm người thân hay sao? Mấy ngày nay thị trấn cũng không được yên bình, nếu như không ở lại thì đề nghị mọi người trở về sớm, cũng phải giữ bọn nhỏ cẩn thận, mấy ngày nay có vài nhà đến báo án, bảo là mất con..."
Khi nói đến mấy câu sau, giọng của anh ta nhỏ dần, tràn ngập sự lo lắng.
Vốn dĩ không nên nói mấy chuyện như thế này ra bên ngoài, nhưng anh ta thấy Mễ Húc Quang và Thái Kiều Chi dẫn ba đứa nhỏ đi ngoài đường, hơn nữa ba đứa trẻ rất dễ nhìn, cho nên anh ta mới không nhịn được mà nhắc nhở một câu. Dù sao thì cảnh báo trước cho người nhà cũng tốt hơn là không thể làm gì nếu mọi chuyện đã xảy ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play