Trương Ái Đảng hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm ẩn dưới nụ cười này, tự giới thiệu bản thân: "Xin chào đồng chí, tôi tên là Trương Ái Đảng, tôi từ tỉnh khác đến để tìm người, nhưng đi đền đây mới nhận ra không tìm được nơi cần đến, liền hỏi con của anh hỏi đường. Đồng chí, anh biết đến đại đội Khang Nam đi đường nào không?"
Mễ Húc Quang cũng chưa từng nghe qua, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc ông trực tiếp 'đá bóng trở về': "Đồng chí tôi chưa từng nghe qua địa danh mà anh nhắc tới, hay là anh đi chỗ khác hỏi thử xem? Gia đình chúng tôi còn vội lên thị trấn thăm người thân, hay là ..."
Ông đã nói rất rõ ràng rồi, họ còn việc phải làm, không có thời gian giúp anh tìm đường, vẫn nên là đi nhờ người khác đi!
Lời nói không khách khí của Mễ Húc Quang khiến đầu óc Trương Ái Đảng bối rối, khi ông ta hỏi đường, gặp ai cũng vô cùng nhiệt tình, có lúc còn vừa dẫn đường cho ông ta, vừa kể ra hết tổ tông mười tám đời nhà mình ra nữa. Đương nhiên, cũng là nhờ ông ta nắm bắt được nghệ thuật nói chuyện, có thể thần không đổi sắc mà đạt được mục đích của mình.
Nhưng người trước mặt này, tại sao lại không giống những người khác cơ chứ? Còn không có tí ý thức vì dân phục vụ nào?
"Ây, ây, vậy được rồi, nếu các anh có việc bận, vậy thì đi trước đi, tôi đi tìm quanh đây là được rồi." Trương Ái Đảng tỏ vẻ đáng thương, ủ rũ nói.
Mễ Húc Quang lạnh lùng nhìn ông ta, một người đàn ông to lớn, không phải chỉ là từ chối giúp đỡ thôi sao, bày ra cái dáng vẻ này làm cái gì, buồn nôn, thật là buồn nôn quá đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play