Đường Lâm Khê cẩn thận hồi tưởng một phen, nói ra một vị trí, ba người tìm đến chỗ đó, thế nhưng lại phát hiện chỗ đó căn bản không có cái xẻng nào.
"Ha ha, có thể là những người khác trong nhà cầm ra ngoài rồi? Không có việc gì đâu Lâm Khê, nếu không tìm được thì chú trở về làm việc trước đã, chờ buổi tối lúc tất cả mọi người trở về thì tìm sau vậy." Đổng Đại Dũng đã sớm biết kết quả này, dù sao thì cái xẻng trong miệng anh ta vẫn luôn được cất giấu trong ngực anh ta mà.
Đổng Đại Dũng tỏ vẻ rộng lượng nói vài câu không có việc gì, rồi chào tạm biệt Mễ Điềm Điềm cùng với Đường Lâm Khê, một lần nữa trở về trong ruộng làm việc.
Lúc Đường Ngọc Lan đi ra thì phát hiện cháu trai của mình cùng với Điềm Điềm đang đứng ngây ngốc ở cửa, vì thế bà ta nhịn không được lên tiếng hỏi bọn họ đây là đang làm gì. Hai người liếc nhau một cái, sau đó nói chuyện đụng phải Đổng Đại Dũng ra, còn nói ra chuyện đột nhiên không tìm thấy xẻng.
"Hả? Bà nhớ rõ ràng chính Đại Dũng cầm xẻng đem đi mà, như thế nào còn tới tìm xẻng, trí nhớ Đại Dũng từ khi nào trở nên kém như vậy?" Sau khi Đường Ngọc Lan nghe hai người Đường Lâm Khê, Mễ Điềm Điềm nói xong thì sợ ngây người, buổi sáng bà ta tận mắt nhìn thấy Đổng Đại Dũng lấy xẻng đi, lúc này mới qua bao lâu chứ, vậy mà đã quên mất, còn chạy về nhà tìm. Chậc chậc, trí nhớ của Đại Dũng so ra còn không bằng ông già nhà bà ta đâu.
Nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ Đổng Đại Dũng không phải là trở về nhà đi vệ sinh sao?
"Ai, quên đi, hai đứa nhóc bọn cháu cũng không cần mặt mày ủ rũ, chờ trưa chú Đại Dũng trở về, bà nhất định nói cho chú ấy biết! Điềm Điềm, Lâm Khê, các cháu có đói không? Bà nấu hai quả trứng cho các cháu, để các cháu ăn cho no bụng ha."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT