Đổng Đại Dũng cũng không phải là người quá thông minh, nhiều lắm là có chút suy nghĩ lệch lạc cùng với vài phần khôn vặt láu cá. Bởi vậy cho nên anh ta mất rất nhiều công sức mới lấy được đáp án mình muốn từ trong miệng Mễ Điềm Điềm. Mễ Điềm Điềm cũng không nhìn thấy anh ta ngồi xổm xuống đào hố lấy tiền cùng nhẫn vàng, chỉ nhìn thấy anh ta đứng, dùng sức tự tay cầm đồ đạc, hơn nữa Mễ Điềm Điềm còn vô cùng tò mò với đồ vật mà anh ta cầm trong tay.
"Chú Đại Dũng, trên tay chú rốt cuộc là cái gì vậy nha? Hình như cháu nhìn thấy là một vật tròn tròn màu vàng, đó là món đồ chơi mà chú tặng cho anh Đường sao?" Mễ Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt to thơ ngây của cô, tò mò hỏi.
Sau khi Đổng Đại Dũng nghe xong câu hỏi của Mễ Điềm Điềm thì anh ta càng yên tâm hơn, cũng may còn tốt, Mễ Điềm Điềm ngay cả trong tay anh ta cầm rốt cuộc là cái gì cũng không thấy rõ. Cái này cũng không phải tùy tiện cho anh ta bịa đặt hay sao!
"Điềm Điềm đang nói đến cái kia hả... Cái đó là chú tùy tiện ở trên đường nhặt ít cọng cỏ đan thành, Điềm Điềm nếu cháu muốn, lát nữa chú sẽ đan cho cháu một cái!" Đổng Đại Dũng nhiệt tình nói.
Nghe được chỉ là đan từ cỏ mà thành, Mễ Điềm Điềm cũng không có hứng thú lắm, nhưng cô là một đứa trẻ ngoan lễ phép, nên cô vẫn vui vẻ cảm ơn Đổng Đại Dũng, cũng tỏ vẻ là anh ta vất vả rồi.
Đổng Đại Dũng lặng lẽ lau mồ hôi, thầm nghĩ cuối cùng thì cũng tránh được chuyện này.
"Đúng rồi, chú Đại Dũng, bên này là phòng của anh Đường, chú tới nơi này làm gì chứ?" Đổng Đại Dũng không ngờ rằng Mễ Điềm Điềm lại quay trở lại hỏi vấn đề đầu tiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT