Triệu Ngọc Thư hớt hải chạy đi cầu cứu

Triệu đại ca, cũng thuộc dạng quen lăn lộn đầu đường xó chợ, gặp đủ hạng người, nhìn quen không ít chuyện. Vừa thấy sau lưng Triệu Ngọc Thư như có gì nhìn chằm chằm, liền trợn to mắt, nói:

“Ngươi bị loét thành hình mặt người rồi, có phải gần đây đắc tội với ai không?”

Triệu Ngọc Thư cũng nghĩ đến Lạc Thanh Liên, nhưng hắn quá rõ tính nết và bản lĩnh của y — đến giường còn không dám leo, làm sao dám hạ cổ người khác?

Hắn đoán chắc gần đây vì tranh vai với người khác nên bị chơi ngầm sau lưng.

Nhưng sau khi tìm đến đối phương, vừa đe dọa vừa dụ dỗ một phen, vẫn không phát hiện điều gì bất thường.

Triệu đại ca còn đặc biệt mời một vị đại sư đến xem bệnh cho Triệu Ngọc Thư. Đại sư kia vừa liếc mắt một cái đã giật mình phun khói, liên tục xua tay bảo hãy chuẩn bị hậu sự, nhớ mua bộ tang phục tươm tất cho có thể diện. Kết quả bị Triệu Ngọc Thư đuổi đi thẳng.

Không cam tâm, Triệu đại ca mời thêm mấy vị đại sư khác, nhưng ai nấy đều nói như nhau: trừ phi tìm được người đã thi chú đến tự tay hóa giải, bằng không đến ngày thứ bảy, chắc chắn là nhắm mắt hai chân duỗi thẳng, trực tiếp thăng thiên.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Triệu Ngọc Thư đã bị dày vò đến mức người không ra người.

Triệu đại ca đi cùng hắn đến bệnh viện, dù biết không hy vọng gì mà vẫn chữa trị mong ngựa chết thành ngựa sống, chính là Triệu đại ca. Hắn từ nhỏ đã lăn lộn giữa chốn chợ búa, chuyện gì cũng từng gặp, nên chỉ liếc qua bộ dáng thanh tú nho nhã của Lạc Thanh Liên liền biết đây không phải người tầm thường.

Triệu đại ca vốn không ngốc như Triệu Ngọc Thư, liền giơ tay chặn hai người lại, nói:

“Chuyện cũ nếu từng mạo phạm, hai vị có thể nể chút mặt mũi, cùng ta qua quán trà bên kia ngồi một chút?”

Dung Cửu Tiêu đặt tay lên vai Lạc Thanh Liên, nhìn Triệu đại ca nói:

“Không cần mặt mũi. Không có thời gian. Anh nên tìm hiểu xem hắn đã làm ra chuyện gì trước, rồi hãy nói chuyện khác.”

Tuy không quen biết Dung Cửu Tiêu, nhưng chỉ nhìn cách ăn mặc đơn giản mà không giấu nổi khí chất quý phái, đặc biệt là chiếc đồng hồ trên tay — nguyên cả bộ ở kinh thành cũng không bằng — Triệu đại ca cũng không dám mạnh tay ngăn cản.

Hắn chỉ có thể khẽ nhún nhường:

“Chỉ mong nhị vị giơ cao đánh khẽ. Nếu Ngọc Thư có sai, để hắn nhận lỗi. Dù sao cũng là chuyện nhỏ, đừng làm ra mạng người, tổn phúc khí.”

Lạc Thanh Liên cười lạnh một tiếng:

“Gieo nhân nào gặt quả nấy. Không phải không báo, mà là chưa tới lúc. Hắn sống hay ch·ết là số, xem hắn muốn chết hay sống.”

Nói rồi, Lạc Thanh Liên kéo tay Dung Cửu Tiêu:

“Cửu ca ca, hắn xấu quá, chúng ta đi thôi!”

Triệu Ngọc Thư hoảng hốt, vội la lên:

“Không thể để bọn họ cứ thế mà đi, em còn bệnh ——”

"Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi cản được sao?" Triệu đại ca liếc hắn một cái, nhíu mày, nói:

“Rốt cuộc ngươi đã làm gì khiến người ta hận đến mức này?”

Triệu Ngọc Thư ngơ ngác:

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là hắn làm quá lên thôi.”

Triệu đại ca trừng mắt quát khẽ:

“Tới nước này rồi còn quanh co! Ngươi nếu còn muốn sống thì nói thật cho ta, bằng không, thần tiên cũng cứu không nổi!”

Không còn cách nào, Triệu Ngọc Thư đành kể ra chuyện vì tiền đồ mà vu oan cho Lạc Thanh Liên, khiến y vô cớ phải gánh chịu.

Nghe xong, sắc mặt Triệu đại ca lập tức trầm hẳn xuống.

Từ lúc hắn nhận lại đệ đệ này, càng lớn lại càng không đáng tin. Đã đành một hai đòi vào giới giải trí cũng được đi, hắn còn vì thế mà cố gắng mở rộng quan hệ cho. Nhưng không hiểu sao lại học được cái thói sống lêu lổng, không chỉ dây dưa với nam nhân mà còn liên lụy tới mấy người khác. Nếu chỉ là ngươi tình ta nguyện thì thôi đi, đằng này Lạc Thanh Liên vừa nhìn đã biết là kiểu người thật thà nghiêm túc, không đáng bị hại.

Triệu đại ca tuy không học hành đàng hoàng, nhưng với người đọc sách thì vẫn luôn tôn trọng. Lần trước hắn ra mặt giúp Triệu Ngọc Thư đánh đối thủ cạnh tranh là vì người kia dùng thủ đoạn dơ bẩn, chẳng đáng bênh. Nhưng chuyện này, từ đầu tới cuối đều là Triệu Ngọc Thư sai.

Huống chi, nếu chỉ chọc phải người thường thì thôi, đằng này lại là người có bản lĩnh thật sự.

Triệu đại ca sa sầm mặt:

“Ngươi đã dây vào người không nên dây, ta thấy ngươi vẫn nên đến tận cửa nhận lỗi, mong được tha thứ, mới là thượng sách.”

Triệu Ngọc Thư mặt mày không cam lòng, ủ rũ nói:

“Ai mà ngờ được cái tên ngày thường ngoan ngoãn, vâng dạ nghe lời, không dám thở mạnh ấy lại giở trò thâm hiểm như vậy? Em sắp bị hắn chơi đến chết rồi. Chuyện này qua đi, kiểu gì em cũng phải khiến hắn đẹp mặt!”

Triệu đại ca thiếu chút nữa bị hắn chọc cười, nói:

“Ngươi đúng là đồ ngu. Hắn có thể chỉnh ngươi một lần, thì cũng có thể chỉnh ngươi lần hai, lần ba. Loại người như hắn, đến cả lấy mạng ngươi cũng có thể làm mà không để lại một dấu vết. Ta tuy côn đồ lêu lổng, làm việc ngang tàng, nhưng cũng biết rõ một điều: xảy ra chuyện liền bán đứng người ta, còn đổ bẩn lên đầu người khác, đó là hạng hèn nhát vô dụng. Ngươi tỉnh táo lại đi, bằng không chẳng ai cứu nổi đâu.”

Triệu Ngọc Thư càng nghe càng nản, hắn biết rõ mình vốn là loại người bắt nạt kẻ yếu, lại biết thức thời, nếu không cũng chẳng thể lăn lộn tung hoành trong trường được như thế.

Nhưng hắn thật sự không ngờ lại bị lật thuyền trong tay Lạc Thanh Liên – một người hắn cho là “cống ngầm”.

“Còn có chuyện này nữa.” Triệu đại ca chau mày, nói:

“Người vừa rồi đi cùng hắn, chẳng phải là nhị thiếu nhà họ Dung sao?”

Triệu Ngọc Thư cũng cảm thấy khó hiểu:

“Đúng là Dung Cửu Tiêu… Nhưng, sao Lạc Thanh Liên lại quen được người nhà họ Dung?”

“Đồ ngu! Đồ ngu nhà ngươi!” Triệu đại ca tức đến phát điên:

“Chưa điều tra rõ ràng đã dám đắc tội người ta. Nếu ta cũng ngu như ngươi, sợ là chết mấy trăm lần rồi!”

Triệu Ngọc Thư: “……”

Hắn bắt đầu thật sự hoảng sợ, run giọng nói:

“Vậy… bây giờ phải làm sao?”

Triệu đại ca liếc hắn một cái đầy khinh thường:

“Nếu ngươi là người làm sai, thì lên mạng nói rõ chân tướng, xin lỗi Lạc Thanh Liên, tìm cơ hội cầu xin tha thứ.”

Triệu Ngọc Thư miễn cưỡng nói:

“Vậy thì… danh tiếng của ta coi như tiêu rồi.”

Triệu đại ca hận không thể lấy đá đập đầu hắn, nghiến răng nói:

“Ngươi muốn mạng hay muốn danh tiếng? Cùng lắm thì tạm thời đừng làm minh tinh nữa. Giờ dân mạng mau quên lắm, qua thời gian thì ai còn nhớ nổi?”

Triệu Ngọc Thư do dự một lúc rồi gật đầu:

“Được rồi…”

 

---

Lạc Thanh Liên vì bị thương nên được dịp quang minh chính đại về nhà. Vừa bước qua cửa, điện thoại liền vang lên.

“Liên Nhi, cậu thật sự quá bá đạo!” – qua điện thoại, giọng Lý Gia Niên đầy hưng phấn – " cậu đúng kiểu lực bạt sơn hề khí cái thế, tay không nhấc tảng đá to đùng, ngầu chết đi được! Giờ ai nấy đều bảo ngươi là Hạng Võ tái thế, người nhỏ năng lượng lớn!”

Lạc Thanh Liên: “……”

Người này có thể nói chuyện tử tế một chút không? Rõ ràng là anh tuấn tiêu sái, phong thần tuấn lãng, sao lại bị gọi là ‘người nhỏ’?

Cậu hỏi: “Sao cậu biết?”

Lý Gia Niên đáp:

“cậu chắc chưa biết đâu. Cậu giờ nổi như cồn! Sau vụ sập cầu Thiên Cẩm, có người quay được cảnh xe ngừng lại và bắt gặp cảnh ngươi bê tảng đá cứu người. Giờ trên mạng ai cũng đang tìm ‘chàng trai nhiệt tình’ kia. Vừa thấy là ta nhận ra ngươi liền.”

Lạc Thanh Liên bừng tỉnh: thì ra có người quay video lại.

“Chỉ là bê tảng đá thôi mà, chuyện nhỏ.” cậu cau mày, nói tiếp:

“Chẳng phải nên tập trung vào vụ cây cầu bị sập và bao nhiêu người bị thương à? Mấy người đó rảnh ghê!”

Lý Gia Niên cười ha ha:

“Thời buổi này, dân mạng chú ý mọi khía cạnh. Vụ tai nạn thì có người lo rồi, có báo đài đưa tin. Nhưng việc ngươi dám cứu người cũng là điểm sáng của xã hội, bị chú ý cũng dễ hiểu.”

Nghe vậy, Lạc Thanh Liên lập tức bắt đầu lên mặt, đắc ý nói:

“Xem ra, không bao lâu nữa mọi người sẽ nhận ra tôi chính là cao nhân tuyệt thế rồi.”

“Cao nhân thì chưa ai công nhận đâu.” Lý Gia Niên đáp:

“Giờ dân mạng đang tranh cãi xem cậu có phải công nhân dọn gạch ở công trường không, nên mới có sức vậy. Có người đoán ngươi lái máy xúc, chứ sao lại biết cách dùng sức đúng chỗ như thế?”

Lạc Thanh Liên: “……”

Đây là loại suy luận gì vậy? Làn da hắn mịn màng thế này, nhìn thế nào cũng không giống dân công trình.

Nhưng mà… máy xúc nghe cũng thú vị đấy.

“À đúng rồi, tảng đá đó ước chừng nặng mấy trăm cân, cậu sao có thể bê một mình?” Lý Gia Niên vừa phấn khích vừa nghi hoặc.

Dù sao thì thân thể Lạc Thanh Liên thế nào, hắn cũng biết rõ. Từng chạy bài test thể lực 800 mét mà còn ngất xỉu, đúng là phế sài vận động.

Lạc Thanh Liên điềm nhiên nói:

“Lúc khẩn cấp, người ta thường bộc phát ra sức mạnh vượt giới hạn bình thường. Chủ yếu là… lúc ấy tuyến thượng thận của ta kích thích cao độ, tiêu hao hết năng lượng. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng tôi là… siêu nhân ẩn thân.”

“……” Lý Gia Niên giật giật khóe miệng, nói:

“Thôi bỏ qua vụ siêu nhân đi. Nhưng tuyến thượng thận thì nghe còn hợp lý. À mà, người bên cạnh ngươi khi đó là Dung Cửu Tiêu học trưởng đúng không?”

Lạc Thanh Liên liếc nhìn Dung Cửu Tiêu một cái, nói:

“Không sai, là hắn.”

Lý Gia Niên nghi ngờ hỏi:

“Sao tự nhiên hai người các ngươi lại thân thiết thế? Ta còn chưa kịp hỏi cậu đây.”

Ban đầu dân mạng chỉ nhận ra Dung Cửu Tiêu, nhưng vì Lạc Thanh Liên quá nổi bật, khiến fangirl cũng chuyển sự chú ý sang hắn.

Lạc Thanh Liên mặt mũi nghiêm túc, nói đầy tự tin:

“Thật không dám giấu, tôi và anh ấy từ lâu đã đính hôn. Nói nghiêm túc, tôi là con dâu nuôi từ bé của hắn.”

Lý Gia Niên: “……”

Sau một hồi im lặng, Lý Gia Niên bỗng phá lên cười:

“Ha ha ha! Hiểu rồi, hiểu rồi! Tôi cũng tình nguyện làm con dâu nuôi từ bé của học trưởng! Dù ta là thẳng nam sắt thép, nhưng với nam thần thế này, tôi cũng chịu thôi! Ai mà không muốn chứ?”

Lạc Thanh Liên: “……”

Tên hỗn đản này, rõ ràng là không tin lời cậu nói! Hơn nữa, ngay cả Lý Gia Niên – cái tên cao mét tám lăm, bắp tay cuồn cuộn – cũng chẳng thể nào sánh với Dung Cửu Tiêu một chút nào!

“Đúng rồi, còn một chuyện tốt tôi nhất định phải nói cho ngươi biết.” Lý Gia Niên hớn hở nói, “Nghe nói mấy ngày nay Triệu Ngọc Thư cứ chạy tới bệnh viện hoài, có người bên bệnh viện bảo, hắn khắp người nổi đầy mụn mủ, nhìn mà phát khiếp.”

Khóe môi Lạc Thanh Liên khẽ cong, giọng thản nhiên: “Vậy hả? Vậy chắc là do hắn làm nhiều chuyện xấu, giờ gặp báo ứng thôi. Người làm trời nhìn, hắn quá tra rồi, ngay cả ông trời cũng không chịu nổi.”

Dung Cửu Tiêu nghe vậy, liếc mắt nhìn Lạc Thanh Liên một cái.

Tên gia hỏa này lại giả bộ vô tội—rõ ràng là do hắn động tay động chân.

Tuy trong huyền môn có vài kẻ cổ hủ, cực kỳ bài xích việc dùng thuật pháp đối phó người thường, nhưng Dung Cửu Tiêu thì không phải loại người ấy. Triệu Ngọc Thư làm ra chuyện kia, đúng là đáng phẫn nộ, Lạc Thanh Liên dùng chút thủ đoạn, hắn chẳng những không bất mãn, mà còn cảm thấy thật hả dạ.

Lạc Thanh Liên cùng Lý Gia Niên lại mắng thêm vài câu, sau đó mới chịu ngắt điện thoại.

Vừa ngắt máy, Lạc Thanh Liên liền tò mò mở đoạn video Lý Gia Niên gửi đến, vừa xem vừa hứng thú hưởng thụ.

“Không ngờ em lại soái như vậy nha.” Hắn vừa tự luyến vừa xem đi xem lại ba lần, “anh xem, em ôm hài tử, cùng ngươi đứng chung một chỗ, có giống một nhà ba người không?”

Dung Cửu Tiêu giật nhẹ khóe môi, liếc mắt nhìn đoạn video Lạc Thanh Liên bế tảng đá to, nhàn nhạt nói: “Không giống.”

Lạc Thanh Liên: “…” anh có cần phải trực tiếp như vậy không?

Dung Cửu Tiêu tựa như vô tình nói: “Thấy mấy cảnh thảm thiết như thế, cậu lại chẳng có biểu cảm gì.”

Người thường gặp thảm họa lớn như vậy, dẫu không khóc cũng sẽ cảm thấy buồn bã một thời gian, thậm chí có người còn bị ám ảnh tâm lý. Thế nhưng Lạc Thanh Liên lại chẳng thương xót, cũng chẳng khó chịu, nói chuyện như thể đang tán gẫu về thời tiết, thật sự quá đỗi lạnh nhạt.

Lạc Thanh Liên vừa trả lời những bình luận khen hắn soái, vừa thuận miệng đáp: “Sinh lão bệnh tử vốn có số, t·ử v·ong cũng không phải là kết thúc, mà là khởi đầu mới. Nhìn mãi rồi cũng thành quen thôi.”

Dung Cửu Tiêu nhìn hắn, cảm thấy Lạc Thanh Liên dường như không hoàn toàn giống với hình ảnh hắn tưởng tượng ban đầu.

Tại biệt thự nhà họ Dung.

Nhan Chân Chân đang cùng mấy vị phu nhân vây quanh một bàn mạt chược.

“Nghe nói đứa con nuôi của ngươi dạo này ở Yến Đại nổi như cồn,” một vị phu nhân vừa đánh bài, vừa cười khẽ, đưa tay che miệng bằng chiếc khăn tay thêu, “Nghe đâu là đang theo đuổi một nam hài, lại còn dính lấy không buông, nghèo mà theo đuổi mãnh liệt đó nha!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play