Chẳng lẽ tên đại quỷ đầu này ở Minh giới quá lâu, đã quên còn có chuyện gọi điện thoại sao?

Bất quá, chẳng phải Minh giới sớm đã hiện đại hoá rồi sao? Nhân viên công vụ địa phủ đều được phát điện thoại di động rồi mà?

Ai ngờ Lạc Thanh Liên lại nói: “anh ba nói anh ngày thường rất bận, em liền nghĩ không nên gọi điện quấy rầy anh.”

 

Dung Cửu Tiêu cười như không cười liếc mắt nhìn Lạc Thanh Liên một cái, gật đầu nói: “Nói cũng có lý. Vậy cậu vẫn đừng gọi, tôi quả thực rất bận.”

Lạc Thanh Liên tức thì trợn tròn mắt: “……” Đây sao giống mấy gì trên mạng dạy đâu? Theo kịch bản chẳng phải lúc này Dung Cửu Tiêu nên đau lòng hắn, mềm lòng nói "em cứ gọi, anh nhất định sẽ nhận" sao?

Lạc Thanh Liên lặng lẽ nhìn Dung Cửu Tiêu đang bình thản ngồi đó, trộm mở điện thoại, lật tới cái thiệp 《 Dạy ngươi thế nào truy nam thần 》 đã lưu từ trước, không cẩn thận thấy chủ bài vừa mới đánh dấu thêm một hàng chữ nhỏ:

“Phương pháp kỹ nữ cao nhân vô dụng, các vị kỹ nữ hậu bối gặp được cao phú soái từng trải xin cẩn thận, tránh để lật xe xấu hổ.”

Lạc Thanh Liên: “……” Ta đi ngươi đi!

Lạc Thanh Liên tâm trạng tụt dốc, bĩu môi, có chút tự bế.

Dung Cửu Tiêu thấy thế, cảm thấy buồn cười, bèn thiện ý đổi đề tài:

“ Cậu có biết lão nhân gia hôm nay là người có lai lịch thế nào, mà cũng dám giả bộ trước mặt hắn, lừa cả tiểu đồ đệ nhà người ta?”

“Không biết, nhưng hẳn cũng miễn cưỡng xem như cao thủ.” Lạc Thanh Liên hứng thú, không phải vì Đường Thái Diễn, mà chỉ cần Dung Cửu Tiêu chịu nói chuyện với cậu, cậu liền cảm thấy vui vẻ.

Dung Cửu Tiêu lái xe vòng một khúc, lên đường cao tốc, nói: “Người đó là chưởng môn Mi Sơn phái, là nhân vật số một trong giới Huyền môn quốc nội.”

Lạc Thanh Liên nghĩ nghĩ, nói: “Mi Sơn phái? Chưa từng nghe qua.”

Dung Cửu Tiêu: “Vậy ngươi thật đúng là có chút kiến thức hạn hẹp.”

Lạc Thanh Liên: “……”

Không phục, nói: “Cái tên Mi Sơn phái này là ai nghĩ ra vậy, ‘mi’ cũng là mốc, sợ không phải lấy cái tên này để chính mình gặp xui đi?”

Dung Cửu Tiêu liếc hắn một cái: “ cậu nếu có chút nghiên cứu về ngũ hành đặt tên, nên biết không thể chỉ nhìn đồng âm mà phán xét. Mi sơn thường giống như mày đẹp, lại có hồng mai khắp nơi, xa nhìn chẳng phải cảnh sắc tuyệt vời? Bởi vậy mới lấy chữ ‘mi’. Mi Sơn phái chủ tu Mai Hoa Dịch Số, là môn phái tinh thông tượng học, bói toán đoán mệnh rất lợi hại.”

Lạc Thanh Liên hai mắt sáng lên: “anh nói vậy cũng có lý. Em liền nói, sao Hoắc Lưu Thâm mấy vấn đề đơn giản vậy mà cũng không nhìn ra, thì ra là hàng thật có nguyên nhân!”

Dung Cửu Tiêu: “……”

Cái bùa triền thân kia với Huyền môn đệ tử, chỉ sợ không phải chuyện đơn giản.

Lạc Thanh Liên nhìn Dung Cửu Tiêu, nói: “Cửu ca ca, chẳng lẽ ngươi cũng là người trong đạo?”

Từ lần đầu gặp Dung Cửu Tiêu, cậu đã phát hiện mình không thể nhìn thấu mệnh cách của người này, chỉ có thể cảm ứng được khí vận lớn, tuyệt không phải người thường.

Lạc Thanh Liên sống hơn ngàn năm, tự nhận đã gặp đủ mọi loại người, từ tử vi đế tinh giáng thế làm vua một đời, cho đến dân chạy nạn lay lắt cầu sinh, ai nấy đều có mệnh số riêng.

Nhưng người như Dung Cửu Tiêu, cậu thật sự là lần đầu thấy—nhìn núi chẳng ra núi, nhìn nước chẳng ra nước.

Theo lý mà nói, cậu có thể liếc mắt một cái nhìn ra một người có thể nhập Huyền môn hay không, có thể khai thiên nhãn hay không. Nhưng đến Dung Cửu Tiêu, tất cả đều vô hiệu.

Dung Cửu Tiêu liếc hắn một cái, bình tĩnh đáp: “ tôi tin khoa học.”

Lạc Thanh Liên: “……”

Xe gần đến một cây cầu, Lạc Thanh Liên đột nhiên giật mạnh mí mắt, vừa mới kêu “Dừng xe”, thì Dung Cửu Tiêu cũng đã lập tức đạp phanh. Xe phía sau tránh không kịp, “phanh” một tiếng đâm thẳng vào đuôi xe.

Lạc Thanh Liên đập đầu vào cửa kính, choáng váng cả người.

Tài xế phía sau nhảy xuống xe mắng ầm lên: “Mẹ nó ngươi có bệnh à? Sao tự nhiên dừng xe chỗ này? Chán sống rồi hả?!”

Dung Cửu Tiêu thản nhiên như không, chỉ khẽ mím môi.

Ngay giây tiếp theo, cây cầu trước mặt ầm ầm sụp xuống, những chiếc xe đang chạy trên đó cùng bùn xi măng rơi xuống tan tành.

Tài xế trợn tròn mắt: “Mẹ nó, cầu sập?!”

“Trời ơi! Xe kia bị đè bẹp dí rồi! Mau báo nguy, gọi 120 cứu người!”

Tiếng còi xe nối tiếp nhau vang lên, tiếng khóc la hỗn loạn vang khắp hiện trường.

Dung Cửu Tiêu nhíu mày, bấm số gọi điện thoại.

Lạc Thanh Liên giật mí mắt, hít sâu một hơi, mở dây an toàn nói: “Cửu ca ca, anh ngồi yên đây đừng nhúc nhích, em đi rồi về ngay.”

Chưa đợi Dung Cửu Tiêu mở miệng, cậu đã mở cửa xe nhảy ra ngoài.

Lạc Thanh Liên nhảy xuống đường cái, lao về phía phế tích hỗn độn xe lẫn xi măng.

Cậu nhìn thấy hơn mười hồn quỷ không còn ý thức đứng dậy từ đống đổ nát, còn có vài đứa trẻ.

Quỷ sai bắt hồn vừa đến liền không nói hai lời, kéo lũ tân quỷ đi luôn.

Lạc Thanh Liên thở dài, bấm quyết tìm người sống, phát hiện có đứa bé còn hơi thở dưới một tảng đá lớn.

Nhưng hơi thở đã yếu ớt, chờ xe cứu thương chắc chắn không kịp.

Lạc Thanh Liên vận khí, giơ hai tay, dùng sức nhấc tảng đá lên ném sang một bên, rồi nhanh chóng bò đến xe ôm lấy đứa nhỏ đầy máu.

Ngay sau đó, hắn bị người từ phía sau bế bổng lên.

“Trực tiếp dùng tay nhặt pha lê, cậu thật không biết quý trọng thân thể.” Dung Cửu Tiêu cau mày nhìn bàn tay đầy máu của hắn, lửa giận bốc lên trong lòng.

Hắn không ngờ Lạc Thanh Liên lại liều mạng tay không đi cứu người. Nếu nói nội tâm không chấn động là giả, nhưng vật nhỏ này thật sự chẳng có chút ý thức tự bảo vệ gì cả.

Lạc Thanh Liên giao đứa nhỏ cho Dung Cửu Tiêu, lau tay lên quần rồi cười tươi rói: “Việc nhỏ, tí nữa đến bệnh viện băng bó là được.”

Dung Cửu Tiêu ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn vài giây, nói: “ cậu sức lực lớn thật.”

Mấy trăm cân đá, cứ thế nhấc lên được.

Lạc Thanh Liên đang dọn tảng đá khác, cười nói: “em chính là cao nhân, trời sinh thần lực.”

Dung Cửu Tiêu một tay ôm đứa nhỏ, tay kia bấm pháp quyết giúp hắn nâng đá dễ hơn.

Khi cứu viện đến, Dung Cửu Tiêu đưa hắn đến bệnh viện.

Tài xế đụng xe khi nãy còn chưa hết hồn, liên tục cảm ơn Dung Cửu Tiêu vì kịp dừng xe, nếu không chắc cũng mất mạng.

Sau khi giao đứa bé cho cảnh sát, Lạc Thanh Liên nhìn cây cầu gãy, lẩm bẩm: “Cây cầu này oán khí rất nặng, vài ngày nữa em phải quay lại xem.”

Cậu chỉ vào trụ cầu: “Ở đây có vật gì đè nặng, không phải chỉ một cái.”

Dung Cửu Tiêu nhìn trụ cầu qua gương chiếu hậu, sát khí đen đặc: “Vậy thì lật trụ cầu ra xem.”

Lạc Thanh Liên thở dài: “Chuyện lớn thế này nhất định sẽ bị giám sát,  chính phủ sẽ ra mặt. Ta tạm thời không nhúng nước đục.”

Dung Cửu Tiêu liếc hắn: “ cậu còn biết cả mấy cái này?”

Lạc Thanh Liên nhún vai: “Bắt kịp thời đại, học không có giới hạn.”

Tới bệnh viện, bác sĩ lấy hết pha lê trong tay hắn ra, sát thuốc, băng bó, dặn đừng để tay dính nước.

Lạc Thanh Liên nhìn tay bị băng như bánh chưng: “Tiểu tỷ tỷ, ta muốn trói nơ con bướm.”

Bác sĩ khoảng hơn ba mươi tuổi, bị gọi “tiểu tỷ tỷ” liền bật cười, vừa buộc vừa nói: “Tôi gặp nhiều người bị pha lê cắt rồi, nhưng cậu là người nhẫn giỏi nhất, chẳng kêu một tiếng.”

Lạc Thanh Liên ngắm cái nơ: “Vết thương nhỏ này tính là gì, nam tử hán đại trượng phu, vết thương nhẹ không xuống tuyến đầu!”

Thật ra, thần kinh cảm giác đau của hắn vốn đã không nhạy, phỏng chừng do tu vi dẫn đến, nên loại thương ngoài da này hắn chẳng buồn để tâm.

Bác sĩ vui vẻ, liếc nhìn thanh niên đẹp trai đứng cạnh: “Vết thương không sâu, chú ý là được, ba ngày sau quay lại thay thuốc, nhớ đừng để dính nước. Cậu trông em trai cho kỹ vào nhé.”

Dung Cửu Tiêu gật đầu: “  sẽ chú ý.”

Ra khỏi bệnh viện, Lạc Thanh Liên đầy mong đợi: “Cửu ca ca, em là người bệnh rồi, bác sĩ tỷ tỷ bảo anh phải chăm sóc em, em có thể về nhà anh ở không?”

Dung Cửu Tiêu nhìn gương mặt còn vết máu lẫn bùn đất của hắn, nói: “Được, về nhà ở đi.”

Lạc Thanh Liên cười tươi như hoa: “Được rồi!”

Dù sao thì, được một tấc lại muốn tiến một thước, chuyện thuận theo gậy tre mà bò lên trên, cậu chưa bao giờ thiếu học trò này. Cái trò đặng cái mũi lên mặt, lại càng là sở trường của hắn. Cậu không tin, với thiên phú cùng nỗ lực của bản thân, đến lúc đó Dung Cửu Tiêu thật sự sẽ đuổi cậu đi.

Dung Cửu Tiêu: "……" hắn thật sự có thể bỏ được.

Lúc sắp đi đến cổng lớn bệnh viện, Lạc Thanh Liên liền ngửi thấy một mùi khí vị vô cùng khó chịu.

Người khác có lẽ sẽ không phát hiện, nhưng hắn đối với hơi thở lại cực kỳ mẫn cảm, liền ngẩng đầu nhìn một cái.

Vừa nhìn liền đối mắt với người kia.

Giữa trời nóng như thiêu đốt, người nọ lại mặc trường tụ, che kín từ đầu đến chân. Nhưng không phải Triệu Ngọc Thư thì còn ai?

Bên cạnh Triệu Ngọc Thư còn đi theo hai gã nam nhân cao to, ánh mắt hung dữ như tả Thanh Long hữu Bạch Hổ. Cả ba sắc mặt đều không dễ nhìn.

Triệu Ngọc Thư cũng nhìn thấy Lạc Thanh Liên, sắc mặt âm trầm mà đi tới. Hắn muốn đưa tay ra nắm lấy Lạc Thanh Liên, nhưng cánh tay lại bị một bàn tay khác kiềm chặt lại.

"Làm cái gì?" Sắc mặt Dung Cửu Tiêu rất khó coi.

"Cửu ca ca, anh mau buông hắn ra!" Lạc Thanh Liên lập tức tránh khỏi tay Dung Cửu Tiêu, chà xát tay phải của mình – vốn chẳng bị gì cả – còn thổi một hơi vào lòng bàn tay.

Lạc Thanh Liên nói: “Hắn toàn thân loét lở, miệng toàn lời nói dối, chính là một tên hành tẩu bệnh nặng độc, anh đừng để hắn truyền bệnh sang khí cho ngươi. Em thổi cho anh một ngụm tiên khí, như vậy là có thể bách độc bất xâm rồi.”

Dung Cửu Tiêu nhìn tên đại quỷ đầu đang nghiêm túc hô khí vào lòng bàn tay hắn, hơi hơi cong môi.

Triệu Ngọc Thư vừa nghe, lập tức mặt mũi dữ tợn, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Lạc Thanh Liên. Nhưng hắn tự xưng là nhân vật của công chúng, nên dù tức đến đâu, cũng phải miễn cưỡng giữ thể diện trước mặt người ngoài, không dám gào rú hay động thủ.

"Phải chăng là ngươi giở trò quỷ?" Triệu Ngọc Thư hung dữ trừng mắt Lạc Thanh Liên, hỏi: “Cả người ta đầy vết loét hình mặt người, có phải ngươi giở trò không?”

Lạc Thanh Liên cười khanh khách: “Sao có thể là ta? Rõ ràng là ngươi tâm thuật bất chính, trêu chọc phải tà vật uế vật, cái này không thể trách lên người người khác được đâu.”

Hàm răng Triệu Ngọc Thư nghiến ken két rung động, gần như đã chắc chắn kẻ đáng chết là tên thỏ già Lạc Thanh Liên.

Hôm đó, sau khi cùng Lạc Thanh Liên tan rã không vui, đến tối Triệu Ngọc Thư liền cảm thấy thân thể có gì đó không đúng.

Toàn thân hắn vừa đau vừa ngứa, không hiểu sao lại nổi lên từng đám ngật đáp, khiến hắn cả đêm không sao ngủ được.

Những đám đỏ ấy, sau khi bị gãi thì biến thành các bọc mủ, chỉ qua một đêm đã lan ra bằng đồng xu lớn.

Triệu Ngọc Thư tưởng rằng mình dị ứng, vội vã đến bệnh viện kiểm tra. Nhưng dù bác sĩ kê bao nhiêu thuốc uống thuốc bôi, đều không có tác dụng. Ngược lại, những đám ngật đáp kia ngày càng lớn. Từ hôm qua, chúng thậm chí còn biến thành hình dạng khuôn mặt người!

Không chỉ đau và ngứa không chịu nổi, suốt ngày đêm Triệu Ngọc Thư còn phải ngửi một mùi thối rữa cực kỳ ghê tởm. Nhưng khi dò hỏi những người xung quanh, họ lại bảo không ngửi thấy gì. Điều này càng khiến hắn phát điên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play