Nhan Chân Chân ngồi ngay ngắn tại nhà Phùng Phu nhân,  mỉm cười đáp lại:

“phu nhân Phùng nghe mấy lời đồn không thật kia từ đâu vậy? Ta làm mẹ nó, mà còn chưa từng nghe ai nhắc đến chuyện này.”

Trong lòng Nhan Chân Chân đã mắng thầm Phùng Phú nhân một trận, nữ nhân này chẳng phải thấy mấy đứa con trai bà càng lớn càng ưu tú, cho nên cứ luôn châm chọc mỉa mai như vậy.

Phùng Phu nhân lườm Nhan Chân Chân một cái, mở điện thoại nói:

“con gái ta cũng học ở Yến Đại, tuy là học khoa giáo dục, nhưng là hệ hoa đó. Nó chia sẻ cho ta một bài trên diễn đàn, bên trong có nói đến người kia, nghe bảo đặc biệt xuất sắc. Hình như còn nói con nuôi của ngươi theo đuổi không thành nên vì tình mà t·ự s·át nữa cơ —— ai, để ta mở ra cho các ngươi xem.”

Ngồi đối diện Nhan Chân Chân là một vị phu nhân mặc sườn xám, cười nhạt nói:

“Nhắc tới Lạc Thanh Liên làm gì? ba đứa con trai ruột nhà ngươi, đứa nào không phải nhân trung long phượng? Lão đại ở bộ đội đặc chủng, năm nay chắc thăng thiếu tá rồi nhỉ? Lão nhị thì càng không cần phải nói, tuổi còn trẻ mà đã lợi hại hơn cả nhà các ngươi lão Phùng.”

Phùng Phú nhân nghe đến Dung Cửu Tiêu thì mặt mày hớn hở:

“Nói tới lão nhị nhà các ngươi, thật đúng là cùng tiểu Dĩnh nhà chúng ta là trời sinh một đôi. Con gái nhà ta lớn lên xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, chỉ số thông minh còn cao. Quan trọng nhất là hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối, đúng là trời tác hợp mà!”

“Ngài nói vậy, thì mấy nhà chúng ta ai chẳng môn đăng hộ đối?”

Bạch phu nhân đối diện mỉm cười tiếp lời:

“Con gái ta chỉ là nhỏ tuổi thôi, năm nay mới mười sáu, nhưng tuổi nhỏ cũng là lợi thế. Theo lời ngài nói, chẳng phải tiểu Bạch nhà chúng ta càng hợp với Cửu Tiêu sao?”

Phùng phu nhân trừng mắt liếc bà một cái, trong lòng thầm nhủ:

Cái bà Bạch Vân Kinh này, rõ ràng chỉ là một con gà trèo lên làm phượng hoàng, mà cũng dám so với Phùng gia chúng ta, đúng là tự dát vàng lên mặt mình.

Phùng phu nhân mở diễn đàn ra lại không tìm được bài bóc phốt về Lạc Thanh Liên, thay vào đó lại hiện ra một bài viết:

《Tây Sở Bá Vương xuất thế giữa kinh thành, không ngờ lại là người của bổn giáo!》.

Phùng phu nhân nhíu mày, đang định tìm kiếm thêm thì nghe Bạch Vân Kinh kêu lên:

“Ai nha!”

Bà ngẩng đầu nhìn Nhan Chân Chân nói:

“Con nuôi của ngươi, thật đúng là thâm tàng bất lộ a.”

Nhan Chân Chân giật mình:

“Lạc Lạc?”

Bạch Vân Kinh đưa điện thoại tới trước mặt nàng, cười nói:

“con gái nhà ta mới gửi video qua, nói nhìn thấy người kia giống ca ca Thanh Liên của nó. Ngươi xem xem có phải hắn không?”

Nhan Chân Chân lập tức mở video, nhìn một lát thì không kìm được hít một hơi lạnh:

“Thật đúng là Lạc Lạc nhà ta! Aiya, bên cạnh là lão nhị nhà ta, không sai không sai —— cái cầu lớn này sao lại sụp đổ? Trời ơi, bao nhiêu người sẽ bị ch·ết chứ! Đây chẳng phải là Thiên Cẩm đại kiều sao?”

Tuy là thấy được Lạc Thanh Liên cùng Dung Cửu Tiêu, nhưng sự chú ý của Nhan Chân Chân nhanh chóng dừng lại ở sự cố cây cầu.

Hơn nữa, bà còn phát hiện xe của Dung Cửu Tiêu dừng ngay sát mép đoạn gãy của cây cầu, khiến nàng sợ hãi đến rùng mình, không nhịn được mà thấy lạnh sống lưng.

Bạch Vân Kinh cũng thở dài nói:

“Đúng vậy, chuyện này đang được các bộ ngành hết sức coi trọng, nói nhất định trong thời gian ngắn phải điều tra ra nguyên nhân sự cố, cho mọi người một lời giải thích.”

Tuy rằng vụ Thiên Cẩm đại kiều gây chấn động lớn, nhưng rốt cuộc cũng không thật sự xảy ra trên người họ, mấy phu nhân bàn bạc đôi câu rồi cũng không tiếp tục nữa, chỉ còn chờ kết quả điều tra từ phía có thẩm quyền.

Nhan Chân Chân nhìn phần bình luận phía dưới, thấy rất nhiều người đang hỏi cái cậu “Tây Sở Bá Vương tay không nhấc tảng đá” kia là ai, còn có không ít người nói hắn đẹp trai, muốn thổ lộ với hắn.

Nhan Chân Chân vừa vui lại vừa tự hào. Dù có nhiều người nói bà nuôi phải một con bạch nhãn lang, nhưng trong lòng bà hiểu rất rõ: đứa nhỏ bà nuôi là một đứa trẻ chính trực, dũng cảm, chỉ là có đôi khi quá thiện lương, dễ bị lừa gạt mà thôi.

Phùng phu nhân cũng xem video, trong lòng lại thấy hụt hẫng:

Không ngờ tiểu tử Lạc Thanh Liên này chỉ trong một đêm liền từ kẻ bị ngàn người phỉ nhổ vì đ·ồng t·ính luyến ái mà biến thành anh hùng nhân dân.

“Có nhiều người nói muốn gả cho Thanh Liên nhà ngươi lắm đấy.”

Bạch Vân Kinh cười nói:

“Xem ra tương lai nhà ngươi không lo chuyện cưới vợ rồi.”

Nhan Chân Chân trong lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt lại khiêm tốn:

“Không đâu không đâu, Lạc Lạc nhà ta vẫn còn là đứa nhỏ, kết hôn còn sớm lắm.”

“Nhưng Lạc Lạc hình như thích nam hài tử nha.”

Phùng thái thái tranh thủ đâm chọc:

“Vậy thì còn cưới vợ kiểu gì?”

“Con cháu đều có con cháu phúc, Hoàng thượng còn chẳng vội, thái giám ngươi vội làm gì? Thời đại nào rồi, thích nam nhân hay nữ nhân chẳng lẽ không tự mình chọn được? Theo ta thấy, chỉ hạng người tư tưởng hẹp hòi, kiến thức thiển bạc mới khinh rẻ đ·ồng t·ính luyến ái.”

Nhan Chân Chân vuốt ve bộ bài, liếc Phùng phu nhân, mày liễu khẽ nghiêng:

“Phùng phu nhân, ngài nói có phải vậy chăng?”

Phùng phu nhân gượng cười:

“Ngươi nói cũng đúng. Ta đâu có bảo đ·ồng t·ính luyến ái không được, ta chỉ ghét mấy kẻ lừa hôn người ta thôi.”

Dù Phùng Duyệt Biết xưa nay luôn khó chịu với đ·ồng t·ính, nhưng Nhan Chân Chân đã nói thế, nàng cũng chẳng dám giành phần lý lẽ.

“Thế là tốt rồi. Lạc Lạc nhà ta sau này chắc chắn không cưới nữ hài đâu.”

Nhan Chân Chân gật đầu cái rụp, vừa thấy Phùng Duyệt Biết đánh ra con bảy bánh, liền cười tươi, đẩy luôn lựu bài:

“Ai nha, đơn điếu bảy bánh! Phùng phu nhân quả là cao thủ điểm pháo, ta hòa đây!”

Phùng Duyệt sững sờ:

“Vừa rồi Bạch thái thái cũng đánh bảy bánh, sao ngươi không hòa?”

Nhan Chân Chân tủm tỉm thu hết tiền thắng:

“Ăn ở nhà trên sao vui bằng ăn vào tay chủ nhà? Phùng thái thái rộng rãi thật, hôm nay coi như tặng tiền ta dùng vậy. Nào, ván nữa!”

Phùng phu nhân: “……” – tức ch·ết bà!

 

---

Vài giờ sau

Lạc Thanh Liên nhận được cuộc gọi thăm hỏi của Nhan Chân Chân.

“con không thấy nét mặt Phùng Duyệt lúc ấy đâu – giống như miệng bà ta nghẹn cả đống phân ấy.”

Nhan Chân Chân xuất thân thư hương, nhưng ngầm chẳng giữ giá chút nào, mặt mày hớn hở trong video:

“Dám châm chọc bảo bối của mẹ ngay trước mặt mẹ, tưởng mẹ là cọng hành chắc? Mẹ ám chỉ bà ta là thái giám, bà ta câm luôn.”

Vừa gặm kem, Lạc Thanh Liên phụ họa:

“ mẹ đại nhân uy vũ kh·í phách! ~”

Tâm tình Nhan Chân Chân cực tốt:

“Hôm nay đánh bài đỏ lắm, thắng đến mặt Phùng Duyệt  tái mét.  mẹ đại nhân đây sẽ chia con một nửa!”

“ mẹ uy vũ kh·í phách, cảm ơn  mẹ đại nhân!” – Lạc Thanh Liên ngoan ngoãn chu môi.

Chuyển tiền xong, Nhan Chân Chân đảo mắt hỏi:

“Lão nhị đâu?”

“Cửu ca ca ở thư phòng xử lý công vụ, con dưới lầu chơi game.”

 

---

“Người ta bằng tuổi hắn lo đua xe, yêu đương, lão nhị chỉ biết công tác, công tác, lại công tác. Không lẽ đời này thật sự thành chú cô đơn?” – Nhan Chân Chân thở dài.

“Con thấy Cửu ca ca vậy cũng tốt mà.”

Bên ngoài yêu yêu đạo lắm tiểu yêu tinh, Dung Cửu Tiêu giữ mình trong sạch, tuyệt chẳng tật xấu.

“Đừng nói nữa,” Nhan Chân Chân lắc đầu, “ mẹ sợ đến lúc nó chẳng cưới nổi con dâu.”

Lạc Thanh Liên: “……” – trong lòng nghĩ, thiên hạ còn ai dám chê Cửu ca ca?

“ mẹ không biết chứ, trên mạng mỗi ngày có người gọi anh ấy ‘lão công’, xin sinh con cho anh ấy mà!”

“Khẩu chiến thôi!” – Nhan Chân Chân bĩu môi – “Lão nhị tính tình con còn lạ gì; người ta nói hắn mệnh cô đơn, đoạn tử tuyệt tôn cơ đấy.”

Lạc Thanh Liên: “……” – chắc gặp phải đại sư dỏm.

“Nói gì thì nói, con vẫn chướng mắt lão nhị.” – Nhan Chân Chân lại thở dài – “Tính hắn độc lai độc vãng, không dễ động tình.”

Lạc Thanh Liên lập tức tỉnh bơ:

“ mẹ hiểu lầm rồi, con cảm thấy Cửu ca ca đặc biệt tốt, con rất thích.”

“Thôi thôi,” Nhan mụ mụ xua tay, “Mẹ không cho mấy đứa ghép CP bậy bạ, kẻo thành oán lữ!”

“Không, ngài mẹ con giải th…”

“Ta không nghe, ta không nghe!” – Nhan Chân Chân cắt lời, dặn cậu tự chăm sóc mình rồi cúp máy.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Thanh Liên ngồi xe Dung Cửu Tiêu đưa về trường. Vừa mới đến cổng, cậu liền nhận được chuỗi cuộc gọi truy hồn đoạt mệnh từ Tạ Hi Ngôn.

Vừa bắt máy, giọng Tạ Hi Ngôn đã vang lên đầy kích động:

“Lạc Lạc! Cái tên cặn bã Triệu Ngọc Thư đó nửa đêm hôm qua đăng bài xin lỗi công khai cậu trên diễn đàn! Diễn đàn bây giờ nổ tung rồi! Không ngờ thật sự cậu từng quen hắn đấy!”

Lạc Thanh Liên khẽ nheo mắt lại, trong lòng đã đoán được phần nào đầu đuôi, giọng điềm tĩnh:

“Chuyện cũ bôi đen, nhắc lại làm gì.”

Trong lòng cậu hơi có chút phức tạp — rõ ràng là cậu đã giúp nguyên chủ rửa sạch vết nhơ, nhưng việc để mọi người biết nguyên chủ từng qua lại với một tên tra như Triệu Ngọc Thư… thật sự là việc chẳng có chút ý nghĩa nào!

Bất quá, vì để nguyên chủ mãn nguyện mà yên tâm đầu thai, cậu đành phải miễn cưỡng khuất phục.

Tạ Hi Ngôn cười một tiếng, sau đó lại thần thần bí bí nói:

“Tôi nghe nói, dạo này Triệu Ngọc Thư chọc nhầm cao nhân, bị người ta trả đũa rồi. Trên người hắn nổi đầy những nốt kỳ quái, xấu xí không chịu nổi, len lén đi tìm không ít đạo sĩ. Có vẻ chính vì mấy ông đạo sĩ đó khiến hắn tỉnh ngộ, cho nên hắn mới buộc phải cúi đầu nhận lỗi.”

Tạ Hi Ngôn xưa nay nổi tiếng tin tức nhanh, độc và chuẩn, một khi Triệu Ngọc Thư có động tĩnh, hắn rất nhanh liền nắm bắt được.

Lạc Thanh Liên khẽ cong môi, làm bộ kinh ngạc:

“Không ngờ kinh thành lại có cao nhân thần thông đến thế, thực sự khiến người người kính ngưỡng.”

Tạ Hi Ngôn gật đầu rối rít:

“Đúng vậy! Quả nhiên là cao thủ, ra tay quá lợi hại!”

Lạc Thanh Liên cười mãn nguyện cúp máy, cảm thấy bản thân đúng là một tiểu thiên tài huyền môn nhìn thì bình thường nhưng thật ra rất bất phàm.

Cậu mở diễn đàn ra xem, đập vào mắt là một bài đăng đang cố định trên top — quả thật là bài xin lỗi công khai của Triệu Ngọc Thư. Trong đó không chỉ thừa nhận chuyện từng yêu đương với Lạc Thanh Liên, mà còn nhắc đến việc sau khi bị chụp ảnh, hắn không những không thừa nhận mà còn kéo theo Văn Na để cùng diễn trò, hãm hại cậu.

Tuy lời lẽ Triệu Ngọc Thư khá mơ hồ, nhưng người thông minh vừa nhìn là hiểu hắn từng làm chuyện gì mờ ám.

Bình luận phía dưới lập tức bùng nổ:

 “Sốc! Cú twist quá lớn! Cằm tôi rơi luôn rồi!”

“Ra là tra nam thật sự là Triệu Ngọc Thư? Vậy Lạc Thanh Liên chẳng phải là đáng thương bị hãm hại sao?”

“Không ngờ cậu lại là loại người này, Triệu Ngọc Thư. Dám làm không dám nhận, còn xứng là đàn ông không?”

“Chuyện tình yêu biến thành bôi nhọ danh dự, thật đáng xấu hổ!”

“Chỉ mình tôi thấy chuyện này kỳ lạ sao? Tự dưng Triệu Ngọc Thư lại nhảy ra gánh tội, có uẩn khúc gì chăng?”

“Không phải mấy ngày nay có người thấy Lạc Thanh Liên thân thiết với hai Thái tử gia nhà họ Dung sao? Tôi có một giả thuyết to gan…”

“Nếu nhà họ Dung thật sự ra mặt vì cậu ấy, thì Triệu Ngọc Thư chỉ có nước nhận tội để giữ mạng thôi.”

“Cầu xin ôm đi bảo bảo! Ngôi sao nhỏ nhà ta còn chưa ra mắt mà đã may mắn thế này, cảm ơn ông trời!”

“Tóm lại là Triệu Ngọc Thư từng hẹn hò với Lạc Thanh Liên, sau đó để rũ sạch trách nhiệm thì kéo Văn Na vào hãm hại cậu ấy?”

“Văn Na xưa nay vốn chẳng phải thứ tốt lành gì. Cô ta là trà xanh điển hình, từng cướp bạn trai của bạn thân đấy. Tôi không hề bất ngờ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play