Hắn thật sự không nhìn ra nổi — tiểu gia hỏa này lai lịch không rõ, vậy mà lại là một nhân tài toàn năng. Không chỉ quản mấy chuyện âm phủ, mà ngay cả dán màng, thúc giục nợ, bắt tiểu tam ở dương gian hắn cũng đều biết làm. Đúng là chân đạp hai lối âm dương, đầu trâu mặt ngựa gì cũng kiêm luôn.

Đường Thái Diễn giật giật mí mắt mấy cái, nói: “Xin hỏi tiểu hữu, thúc giục nợ, dán màng, bắt tiểu tam… rốt cuộc là con đường gì?”

Lạc Thanh Liên nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Dán màng việc này, trọng yếu là khảo nghiệm sức chịu đựng, còn cần đôi tay vững như Thái Sơn, nhất là khi vẽ bùa, luyện tập càng có tác dụng lớn.”

Hoắc Lưu Thâm ra vẻ trầm tư, liền hỏi tiếp: “Vậy còn thúc giục nợ thì sao?”

Lạc Thanh Liên nghiêm mặt đáp: “Người Huyền môn, lại thêm thể tu, khi thúc giục nợ cần phải cao giọng hô to, dồn khí đan điền. Còn phải chạy theo sau mông kẻ thiếu nợ, vượt nóc băng tường, nhảy vọt không ngừng. Đây tuyệt đối là một phương pháp rèn luyện thân thể vô cùng tốt.”

Dung Cửu Tiêu cười như không cười nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ: gia hỏa này quả nhiên giỏi nói hươu nói vượn.

Thế nhưng Hoắc Lưu Thâm lại tin thật, mặt lộ vẻ “bừng tỉnh đại ngộ”, gật gật đầu: “Vậy... bắt tiểu tam thì sao?”

Lạc Thanh Liên liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Bắt tiểu tam là môn học vấn lớn, phải xem tướng mạo, đoán tiền đồ, rồi dựa vào cung phu thê mà suy đoán mệnh cách một nửa kia. Cần định vị, bói quẻ, nơi nào cũng là học vấn, từng bước đều là đạo hạnh. Ngươi phải học được cách nhìn thấu bản chất qua biểu tượng.”

Bề ngoài, hắn là kẻ đòi nợ, dán màng, bắt tiểu tam. Nhưng thực chất, hắn là một tên đại lừa bịp thâm niên.

Hoắc Lưu Thâm bị chấn kinh, hoài nghi nhân sinh mà lẩm bẩm: “Thì ra… bắt tiểu tam còn có nhiều Huyền môn học vấn như vậy?”

Hắn sao trước kia lại không nghĩ ra, hóa ra còn có thể tu luyện như vậy?

Lạc Thanh Liên mặt không đổi sắc: “Sinh hoạt nơi nơi đều là học vấn. Phía dưới Cầu vượt là nơi thích hợp nhất với chúng ta. Thiếu niên, ta thấy ngươi tuy có lý luận, nhưng quá mức thợ khí. Chi bằng theo ta ra bày quầy hàng vỉa hè vài ngày, cảm thụ gian khổ dân gian một chút.”

Là đệ tử dòng chính của Huyền môn chính phái, ai cũng có chút thể diện. Ngay cả Hoắc Lưu Thâm – người chưa từng rời núi, lại chẳng có chút danh tiếng – cũng sẽ không dễ dàng hạ mình đi đoán mệnh, xem quẻ cho người ta.

Huyền môn luôn khinh thường việc bày quán vỉa hè quá mức bình dân. Họ cho rằng những người đó chính là đang phá hoại trăm năm danh dự của Huyền môn, đa phần đều là bịp bợm giang hồ, làm bại hoại thanh danh tổ môn.

Hoắc Lưu Thâm rõ ràng cũng từng khinh thường việc bày quầy, nhưng chẳng hiểu sao, khi nhìn vào đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh của Lạc Thanh Liên, hắn lại động tâm.

“Sư phụ,” Hoắc Lưu Thâm đầy chờ mong nhìn Đường Thái Diễn, nói: “Tuy rằng việc bày quán vỉa hè có chút tổn hại thể diện, nhưng nếu Lạc đạo hữu đã nói vậy, đệ tử cảm thấy… cũng có thể thử một lần.”

Đường Thái Diễn lắc đầu cười khẽ, không vạch trần: “Ngươi nếu muốn đi, thì cứ đi đi.”

Tuy rằng Lạc Thanh Liên rõ ràng là đang nói nhăng cuội, nhưng nếu hôm nay hắn không phải đánh bậy đánh bạ, thì có lẽ trên phương diện huyền thuật thật sự có tạo nghệ. Dẫu vậy, Đường Thái Diễn tung hoành giới huyền thuật suốt 50 năm, vẫn chưa từng nghe nói đến nhân vật nào như vậy, vì thế hắn càng thêm tò mò về lai lịch của Lạc Thanh Liên.

Tiếp xúc thêm vài lần, nếu Lạc Thanh Liên không có gì khả nghi, lại vận khí tốt, có khi còn có thể trộm được chút bản lĩnh từ hắn.

Khụ khụ, đương nhiên, lời này không thể nói ra, chuyện như vậy chỉ có thể lặng lẽ làm.

Đường Thái Diễn không phải kiểu lão gia tử sĩ diện cố chấp. Ngược lại, hắn cảm thấy Hoắc Lưu Thâm ở trên núi quá lâu, cũng nên tiếp xúc thế tục một chút. Bằng không, sau này chỉ là một mọt sách khô khan biết nói lý thuyết suông mà thôi.

Giải quyết xong phiền toái của nhà họ Mạnh, Lạc Thanh Liên liền leo lên xe của Dung Cửu Tiêu cùng hắn rời đi.

Vốn dĩ giữa mùa hạ Mạnh còn định tự mình đưa tiễn, nhưng bị Lạc Thanh Liên nghĩa chính ngôn từ từ chối.

Còn Đường Thái Diễn và Hoắc Lưu Thâm thì có người lái xe chờ bên cạnh.

Hoắc Lưu Thâm hẹn với Lạc Thanh Liên: ngày mai lúc 5 giờ chiều, gặp nhau tại đôn vị thứ 18 dưới cầu vượt Yên La Lộ. Sau đó liền tung tăng theo Đường Thái Diễn rời đi.

Trên đường về, Lạc Thanh Liên cứ cầm thẻ ngân hàng mà ngắm nghía, dáng vẻ cực kỳ tham tiền, nói: “Không biết trong này có bao nhiêu tiền.”

Dung Cửu Tiêu liếc mắt nhìn hắn: “Mạnh gia làm bất động sản, Mạnh Đức Xương ra tay xưa nay rộng rãi. Cho ngươi tiền chắc chắn không thiếu.”

“Vậy cũng không uổng công em đi một chuyến .” Lạc Thanh Liên cẩn thận cất thẻ vào tầng trên cùng ba lô, cười nói: “Mạnh Đức Xương cũng xem như người có phúc, vợ hiền con hiếu, tài vận dồi dào. Chỉ là quan hệ với cha mẹ huynh đệ thì lạnh nhạt, lần này qua chuyện, e rằng sau này sẽ đoạn tuyệt quan hệ.”

Dung Cửu Tiêu hỏi: “ cậu đã sớm nhìn ra?”

Lạc Thanh Liên gật đầu: “Bất quá, việc Huyền môn, nhìn thấu không thể nói toạc.”

“Cậu hình như rất giỏi xem tướng.” Dung Cửu Tiêu nói, “Có thể nhìn ra nhân sinh gặp gỡ, thậm chí là sinh tử. Đây chẳng phải thần tiên mới làm được sao?”

“Gặp gỡ thì có thể, sinh tử thì hơi khó.” Lạc Thanh Liên chống cằm, nghiêng đầu ngắm sườn mặt hoàn mỹ của Dung Cửu Tiêu: “em có một bằng hữu, thật sự có thể liếc mắt một cái nhìn ra sinh tử. Nhưng đó là thiên cơ, không thể tùy tiện tiết lộ. Hắn cũng không nói cho người khác, chỉ tự biết mà thôi. Nhưng mà, nghẹn đến sắp chết rồi.”

Dung Cửu Tiêu hỏi: “Người bằng hữu đó là ai?”

Lạc Thanh Liên đáp: “Trước kia cùng ta ngồi xổm bên mộ phần bắt quỷ ăn — tiểu đồng bọn.”

Dung Cửu Tiêu: “……”

Cái thân thể này rốt cuộc từng chơi mấy trò quỷ gì vậy?!

Dung Cửu Tiêu càng lúc càng nghi ngờ về lai lịch của Lạc Thanh Liên. Tỷ như, thân xác này của hắn, hồn bên trong có khi là đại quỷ đứng đầu ở Minh giới cũng nên. Quỷ với quỷ cũng có đánh giá lẫn nhau — mà Lạc Thanh Liên, xem ra là một phương cực kỳ cường thế.

Dung Cửu Tiêu từng đi qua Minh giới, nhưng là vì đoạt hồn. Cũng từng giao thủ với ác quỷ, chỉ là khi đó không chú ý đến mấy thứ như đại quỷ đứng đầu có tiếng tăm gì.

Dung Cửu Tiêu khẽ cười.

Lạc Thanh Liên bĩu môi, mắt chuyển tròn xoe: “Cửu ca ca, anh có phải hay không… không tin có Diêm Vương gia?”

Dung Cửu Tiêu gật đầu: “tôi tương đối tôn trọng khoa học, không tin mấy thứ thần thần quỷ quỷ.”

Lạc Thanh Liên: “……”

Cậu suy nghĩ, rõ ràng Dung Cửu Tiêu đã tận mắt chứng kiến hắn trừ tà, oai phong lẫm liệt, vậy mà còn không tin có quỷ. Chắc là cảm thấy cậu là tên lừa đảo.

Nhưng mà, mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe thường là giả. Một người sống chưa từng thấy Minh giới, mà cứ phải tin có âm phủ, thật sự là làm khó người ta.

Lạc Thanh Liên tự thấy mình là người khoan dung, hiểu lý lẽ, quyết định tôn trọng quan điểm của Dung Cửu Tiêu.

Nhưng mà…

“Cửu ca ca, anh kéo em vào danh sách đen mấy ngày rồi. Có thể thả ta ra được không?”

Lạc Thanh Liên cực kỳ uất ức. Mấy ngày nay cậu nhiều lần muốn nhắn tin trò chuyện với Dung Cửu Tiêu, nhưng đều gửi không được. Cậu cảm thấy mình thật đáng thương.

Dung Cửu Tiêu dùng vân tay mở khóa điện thoại, ném cho cậu: “Tự cậu thêm lại đi.”

Lạc Thanh Liên tức khắc mặt mày hớn hở, vội tìm tài khoản phụ đem chính mình từ danh sách đen thả ra: “Cửu ca ca ngươi thật tốt! Ta biết ngay ngươi luyến tiếc cho em vào danh đen mà.”

Dung Cửu Tiêu: “……” Không, hắn chẳng tiếc chút nào.

Lạc Thanh Liên lại nói: “ nơi đó lạnh lẽo, tịch mịch… anh lần sau đừng cho em vào nữa được không? Em đảm bảo bình thường không quấy rầy anh.”

Dung Cửu Tiêu nghe thấy câu này lại cảm thấy... hình như có chút đáng thương, liền nói: “ cậu có việc thì gọi điện cho tôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play