Vụ án xác chết trôi ở công viên đã được phá, hòn đá đè nặng trong lòng mọi người thời gian qua cũng rơi xuống. 

Người trong đồn cảnh sát đều thở phào một hơi, bầu không khí thoải mái hàng ngày được khôi phục.

Chị Trương ghé đến trước mặt Thẩm Tình Ngôn, cầm một bức ảnh đưa cho cô:

 "Tiểu Thẩm à, đây là cháu trai nhà mẹ đẻ của chị, cậu nhóc có một công việc ổn định ở cục thuốc lá, ngoại hình cũng rất đẹp trai. 

Chị có nói tình huống của em với cậu ấy rồi, cậu ấy vô cùng hứng thú rất muốn gặp em, thứ bảy tuần này chị đặt lịch hẹn cho hai người gặp mặt có được không?"

Thẩm Tình Ngôn đau đầu, đây đã là người thứ hai mà chị Trương đã giới thiệu, cô không muốn xem mắt: 

"Xin lỗi chị Trương, cuối tuần này em có việc bận rồi."

"Một mình em thì có chuyện gì chứ."

"Mẹ em đến."

"Vậy thì không khéo rồi, tiếc quá thằng cháu này của chị rất ổn đấy."

Thẩm Tình Ngôn cười gượng, côbmượn cớ đi phân phát đồ lạnh để chạy trốn.

Đồ lạnh của sở cảnh sát gồm có dầu gió, dầu thơm, hương muỗi, hoắc hương... 

Bởi vì thường phải ra hiện trường, trời nóng lại nhiều muỗi, không thể thiếu được những đồ đuổi muỗi và tránh nóng này.

Thẩm Tình Ngôn phân loại dựa theo danh sách, cầm đồ đivphát cho các bộ phận.

Lão Trần cười vui vẻ, ánh mắt nhìn Thẩm Tình Ngôn cứ như nhìn báu vật, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng thoải mái như bây giờ, mới mấy ngày đã phá được án rồi:

"Tiểu Thẩm đến đây, cho em một gói bánh quy."

Thẩm Tình Ngôn ngây ra:

 "Cảm ơn, nhưng mà anh giữ lại ăn đi."

"Khách sáo gì với anh chứ." 

Lão Trần nhét vào tay cô:

 "Sau này đói thì có thể ăn."

"Vậy cảm ơn anh Trần."

"Không cần cảm ơn, lần này em lập công lớn. Đồn trưởng đến cục để họp rồi, nếu không có vấn đề gì ngoài ý muốn chắc chắn sẽ được khen thưởng."

Thẩm Tin Ngôn chuyển chủ đề, nghịch ngợm hỏi: 

"Có tiền thưởng không?"

Lão Trần giơ tay gõ vào trán cô một cái:

"Chúng ta vì nhân dân phục vụ!"

Thẩm Tình Ngôn xoa trán, tủi thân nói:

"Đúng đúng, tư tưởng của em hạn hẹp quá."

Lão Trần cười lớn.

Thẩm Tình Ngôn phân phát đồ lạnh xong thì trở về phòng làm việc, cô đưa tờ đơn đã ký xong cho chị Trương.

Chị Trương cầm lấy nhìn thử:

 "Em phát nhanh thật." 

Từ sau khi Thẩm Tình Ngôn đến, công việc của chị ấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. 

Cô bé Thẩm Tình Ngôn này chịu khó làm việc, có những lúc chỉ cần một ánh mắt cô đã biết phải làm gì, có giác ngộ rất cao.

Chị Trương định bồi dưỡng Thẩm Tình Ngôn cho thật tốt, cô gái này ở phòng hậu cần sẽ có tiền đồ lắm đây.

“ Cốc, cốc, cốc” có người gõ cửa, Lão Trần thò đầu vào:

"Tiểu Thẩm, em đi với anh ra hiện trường, con mèo nhà bà Lý mất tích rồi."

Thẩm Tình Ngôn đang định đồng ý, chị Trương nói: 

"Phòng các anh hết người rồi sao? Đến chỗ chúng tôi gọi người làm gì."

"Đều ra ngoài hết rồi, chị cũng biết quy tắc đấy, không thể chỉ có một người ra hiện trường."

"Đi đi đi đi, trông chừng Tiểu Thẩm của chúng tôi cho tốt, đừng để bị mèo bắt đi."

Lão Trần liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Tình Ngôn, cô vội thu dọn đồ đạc đi theo Lão Trần.

Bà già Lý là một chủ hộ ở đường Long Tương, con cái đều ở nước ngoài, chồng thì đã qua đời vào năm ngoái. Các con định đón bà ra nước ngoài nhưng bà nhất quyết không chịu. 

Bà nói lớn tuổi rồi, đi ra ngoài cái gì cũng không quen thuộc, không bằng ở lại đây, rảnh rỗi thì tìm hàng xóm nói chuyện, đi dạo phố, cuộc sống cũng rất thoải mái, tốt đẹp.

Sau khi chồng qua đời, bà Lý nuôi một con mèo làm bạn, bà rất thương con mèo này, nuôi dưỡng chăm sóc nó giống như là con mình vậy.

Con mèo mất tích, bà Lý trở nên luống cuống, phát động hàng xóm đi tìm. Họ không tìm thấy, nên chỉ đành đi tới đồn cảnh sát nhờ giúp đỡ.

Lão Trần an ủi bà Lý: 

"Mèo của bác trông như thế nào?"

Bà Lý lấy một bức ảnh cho họ xem, trên bức ảnh là bà Lý ôm con mèo, vẻ mặt hiền từ. Mà chú mèo ấy thì béo ú, đôi mắt lớn tròn xoe, bộ lông đen trắng đan xen, cái đuôi phe phẩy xù nên ngoan ngoãn nằm trong lòng bà Lý.

Thẩm Tình Ngôn kêu một tiếng, nhìn chú mèo mập này giống như gấu bông vậy.

"Lần cuối cùng bà nhìn thấy nó là lúc nào?"

"Buổi sáng hôm nay tôi ra ngoài mua thức ăn, đã dặn nó phải ngoan ngoãn ở trong nhà rồi mới đi ra ngoài, nhưng khi trở về thì không thấy mèo của tôi đâu nữa."

"Khi bác ra ngoài đã đóng cửa sổ chưa?"

"Cửa nhà đã khóa còn cửa sổ thì vẫn mở, có điều có rèm che, bình thường cũng như vậy. Bé mèo nhà tôi ngoan lắm, sẽ không chạy loạn lung tung."

Lão Trần nhíu chặt mày, mèo nhà bà Lý nếu không phải tự mình chạy đi, lẽ nào là bị trộm sao? 

Ai lại trộm một con mèo chứ?

Thẩm Tình Ngôn đột nhiên hỏi:

 "Mèo mua rất đắt sao?"

Lão Trần kinh ngạc nhìn cô một cái, lẽ nào mèo còn cần phải mua?

Bà Lý lắc đầu: "Mèo này do con gái tôi mua, nó sợ tôi cô đơn cố ý mua một bé mèo để bầu bạn với tôi, tôi không biết bao nhiêu tiền."

Lão Trần cảm khái, người có tiền đúng là có cách tiêu khác biệt, có người còn không nuôi nổi mình, còn có người tiêu tiền mua mèo đắt tiêu khiển.

Anh ta ngừng suy nghĩ lung tung, đứng dậy nhìn về cửa sổ: cửa sổ mở ra bên ngoài, hai tấm rèm cửa không có kéo kín, chỉ được đóng lại một cách qua loa.

Bên ngoài cửa sổ trồng rất nhiều cây, cành cây rậm rạp, bao phủ cả căn nhà.

Thẩm Tình Ngôn đứng dậy nhìn quanh, cô đi qua đi lại, nhìn về phía cái cây bên ngoài cửa sổ thì khựng lại. Cô kiểm tra mép cửa sổ cả bên trong và bên ngoài, cuối cùng cũng tìm được một nửa dấu chân, cô gọi Lão Trần lại.

Lão Trần đo độ lớn của dấu chân:

 "Đây là dấu chân của đàn ông."

"Giày vận động, khoảng cỡ 43, chiều cao khoảng từ 175 đến 185, cân nặng, ờ..." 

Thẩm Tình Ngôn nhìn Lão Trần một cái: "Chỉ có một nửa dấu chân, không thể đoán ra được."

Lão Trần líu lưỡi: "Chỉ nhìn dấu chân thôi em cũng có thể đoán ra được chiều cao sao?"

"Đây là kỹ năng cơ bản."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play