Ở thời hiện đại, kỹ năng quan sát này là điều thiết yếu của mỗi một cảnh sát hình sự, cô luyện rất lâu mới luyện được kỹ năng phán đoán ra được kích cỡ của dấu giày và chiều cao.

Lão Trần cười, anh ta dám nói trong đồn không có mấy người có kỹ năng cơ bản này, anh ta hỏi bà Lý: 

"Trong những người đàn ông bác biết có ai có hình dạng như vậy không?"

Bà Lý lắc đầu.

Lão Trần nhìn Thẩm Tình Ngôn: "Em thấy thế nào?"

"Có khả năng là bị trộm, loại mèo ragdoll này rất đắt."

Bà Lý vừa nghe thấy bị trộm là bắt đầu khóc nức nở: 

"Là tên đáng chết nào trộm bé mèo nhà tôi, nó mới được một tuổi! Cảnh sát Trần, cầu xin anh giúp tôi, giúp tôi tìm bé mèo về có được không?"

"Chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức, bác yên tâm. Bác nói với cháu có những ai biết nhà bác nuôi mèo?"

Bà Lý lau nước mắt: "Trong tiểu khu có rất nhiều người biết, thỉnh thoảng tôi sẽ ôm bé mèo ra ngoài tản bộ."

Phạm vi lớn như vậy thì sẽ khó khăn rồi.

******

Trên đường Lão Trần thở dài một tiếng, chuyện tìm mèo ở phạm vi rộng như vậy như mò kim đáy bể, biết đi đâu tìm mèo bây giờ.

Thẩm Tình Ngôn vừa đi vừa quan sát, đừng nói là tiểu khu, cho dù là trên đường cũng không có camera giám sát, muốn tìm được tên trộm thì phải tìm cách khác: 

"Nếu như là kẻ trộm chuyên nghiệp thì có lẽ không chỉ nhà bà Lý mất mèo, nếu như là nhất thời muốn trộm mèo thì phiền phức rồi."

Một câu đã nhắc nhở Lão Trần, Lão Trần vỗ gáy một cái:

 "Xem anh này, càng già đầu óc càng kém, còn không bằng một cô gái nhỏ. Bây giờ còn sớm, chúng ta chia nhau ra hỏi, xem còn nhà ai mất mèo nữa."

Không đi hỏi thì không biết, hỏi ra mới giật mình, thế mà lại có mười mấy nhà bị mất mèo, đa số họ đều cho rằng mèo tự mình chạy đi mất, suy cho cùng thì mèo cũng không trung thành như chó, đi lạc mất là chuyện bình thường. 

Cũng có mấy nhà dán thông báo tìm kiếm, nhưng không có thu hoạch gì.

Thẩm Tình Ngôn nhìn những tấm ảnh, mèo bị mất đều là mèo loại đắt, tổng cộng giá tiền không hề rẻ, đủ để tuyên án rồi.

Lão Trần lại chép miệng, việc này rõ ràng là trộm cắp có chủ ý.

Hai người trở về đồn, mệt đến nỗi ngồi thừ ra trên ghế, trên bàn để một tập ảnh mèo.

Tôn Khải nhìn thấy tình trạng của hai người thì vui vẻ: 

"Hai người đi làm gì vậy? Sao lại thành thế này rồi?" 

Anh ta bưng cái ca tráng men uống nước: 

"Tôi sắp khát chết rồi, tòa số 5 và tòa số 6 của tiểu khu Dương Quang cãi nhau, tôi khuyên một hồi lâu cuối cùng cũng yên ổn lại. Anh nói xem, ngày nào cũng gà bay chó sủa thế này, tuổi thọ của tôi cũng ngắn đi mấy năm rồi."

Lão Trần trợn mắt nhìn anh ta:

 "Làm cảnh sát nhân dân không phải là đi xử lý những chuyện này sao, ngày đầu tiên anh vào làm đồn trưởng Tạ đã nói với anh rồi, bây giờ cũng có con rồi mà còn oán hận."

Tôn Khải cười: "Tôi chỉ than vãn thôi, có lần nào tôi không xông lên phía trước đâu. Đúng rồi, bên hai người xảy ra chuyện gì vậy?" 

Anh ta hất cằm về phía những tấm ảnh trên bàn.

Lão Trần nói: "Đừng nhắc nữa, gặp phải một tên trộm mèo, hiện tại hoàn toàn không có manh mối gì."

"Đừng vội, cứ từ từ, không phải chỉ là mèo thôi sao."

"Không phải chỉ là mèo? Anh biết con mèo này đắt thế nào không? Con rẻ nhất cũng năm mươi."

"Bao nhiêu?! Năm mươi?! Bằng một nửa tháng lương của tôi rồi. Nhất định phải bắt được tên trộm mèo này!"

"Còn cần anh nói sao, đúng rồi, đồn trưởng Tạ về chưa?"

"Về rồi, đang ở trong văn phòng."

Lão Trần thu dọn ảnh ở trên bàn: 

"Tôi đi báo cáo với đồn trưởng Tạ."

Lão Trần gõ cửa đi vào, Tạ An Toàn mang vẻ mặt buồn rầu, chẳng tốt hơn anh ta của lúc nãy là bao.

Lão Trần buồn bực: "Nhìn anh không giống như được bên trên khen ngợi mà giống bị dạy bảo một trận hơn."

Tạ An Toàn hừ một tiếng, vứt cuộn cờ gấm cho anh ta: "Chỉ cho thứ này."

Lão Trần mở ra, chỉ thấy bên trên có bốn chữ lớn vàng rực rõ - Phá án như thần.

Anh ta vui vẻ: "Không phải là cũng khá tốt sao."

"Cậu nhìn kỹ lại xem."

Nhìn lại lạc khoản - Phân đội hai đội cảnh sát hình sự thành phố.

Khóe miệng Lão Trần giật giật: 

"Phân đội hai nghĩa là gì?"

"Tên nhóc thối Cố Phóng nhìn trúng Tiểu Thẩm, muốn điều cô nhóc đến cục thành phố."

"Anh đồng ý rồi sao?"

"Tôi đồng ý cái khỉ, khó khăn lắm mới có một người bản lĩnh, đồn trưởng như tôi mới được nở mày nở mặt một lần mà họ đã muốn cướp người, không có cửa đâu!"

Tạ An Toàn cầm cốc trà đập mạnh xuống bàn.

Lão Trần thở dài: "Năng lực nghiệp vụ của Tiểu Thẩm mạnh hư vậy, chẳng trách Cố Phóng lại nhớ thương." 

Sau đó anh ta nói chuyện bà Lý tìm mèo với Tạ An Toàn.

Tạ An Toàn uống một ngụm nước lạnh lớn, đè nén lửa giận ở trong lòng xuống:

"Không hổ là sinh viên giỏi, tâm tư tinh tế, năng lực quan sát mạnh, kiến thức lý luận vững chắc, có tương lai, tiền đồ của Tiểu Thẩm đúng là vô lượng."

"Đúng vậy, nhưng nếu như đi theo chúng ta, tương lai Tiểu Thẩm cũng chỉ là một cảnh sát nhân dân, cùng lắm là làm đồn trưởng."

"Lão Trần, cậu có ý gì! Đồn trưởng thì sao chứ?! Tốt xấu gì cũng là làm quan!"

Tạ An Toàn không phục:

 "Vốn dĩ khi Tiểu Thẩm mắc triệu chứng say máu ai cũng không thèm, nhất định phải nhét vào chỗ tôi. Bây giờ người ta khắc phục được triệu chứng say máu này, năng lực nghiệp vụ trở nên nổi bật thì lại đến tranh giành, chuyện này có nói thế nào tôi cũng không đồng ý." 

Tạ An Toàn trợn mắt nhìn Lão Trần một cái: 

"Không được nói chuyện này với ai, nhất là Tiểu Thẩm."

"Tôi biết, anh còn không tin tôi sao."

"Vì là cậu nên tôi mới không tin được."

Lão Trần ra khỏi văn phòng của Tạ An Toàn, ôm xấp ảnh vui vẻ đi tìm Thẩm Tình Ngôn. Anh ta thần bí lại gần cô, thấp giọng nói bên cạnh tai cô: 

"Tôi nói cho cô một chuyện, nghe xong cô coi như là chưa nghe nhé."

Chị Trương ở đối diện đập bàn:

 "Này này này, Lão Trần, cậu chú ý ảnh hưởng, cậu lại gần cô gái nhỏ nhà người ta như vậy làm gì."

"Sợ chị nghe trộm."

Chị Trương trợn mắt: "Tôi không thèm nghe đâu." 

Nói thế nhưng chị ấy lại dựng tai lên, nghe họ nói chuyện. Tiếc là giọng của Lão Trần quá nhỏ, chị không nghe được gì cả.

 Chị ấy vò đầu bứt tai, nhìn chằm chằm vào Thẩm Tình Ngôn, thiếu chút nữa là viết năm chữ lớn "Mau nói cho tôi nghe" lên trán.

Thẩm Tình Ngôn nghe xong chỉ gật đầu rồi tiếp tục tô tô vẽ vẽ trên bản đồ trên bàn.

Lão Trần nhụt chí: "Sao cô không có chút phản ứng gì vậy?"

"Anh nghĩ tôi nên có phản ứng gì?" 

Thẩm Tình Ngôn nhún vai:

 "Đến đâu hay đến đó vậy."

Lão Trần cười: "Tâm thái cô tốt thật đấy."

Có thể không tốt sao, ngay cả việc xuyên vào quyển “Nhật Ký Điều Tra Vụ Án” này cô còn tiếp nhận được thì có gì không thể tiếp nhận được nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play