Khổng Hiểu Minh cười điên cuồng:

"Tôi làm gì? Cô nói xem tôi có thể làm gì! 

Cô vừa yêu đương với Ma Hải Quân, lại tán tỉnh Lý Dũng, phụ nữ các cô đều giống nhau thích một chân giẫm hai thuyền !"

"Tôi và Lý Dũng hiện tại chỉ là bạn bình thường, tôi và Ma Hải Quân cũng sắp chia tay rồi, cậu đừng có ngậm máu phun người!"

"Tôi đã tận mắt nhìn thấy cô và Lý Dũng ôm nhau."

Trương Uyển Thanh bị người khác vạch trần ngay trước mặt, thẹn quá hóa giận:

"Cậu là cái thá gì chứ, dựa vào đâu mà quản tôi! 

Tôi muốn ở cùng ai thì ở, cậu quản được sao!"

"Ai muốn quản cô, loại phụ nữ như cô nên tự sinh tự diệt đi!"

Cậu ta vừa nói xong, bỗng một tia chớp xé rách bầu trời phá không mà qua, không biết từ lúc nào trời đã tối hẳn, có thể thấy mưa bão sắp đến rồi.

Từ nhỏ Trương Uyển Thanh đã sợ sấm chớp, ba mẹ bận việc thường sẽ bỏ cô ấy ở nhà một mình, khi có sấm chớp cô ấy rất sợ hãi, hận không thể tìm một góc kín đáo trốn đi.

Tia chớp đi qua, ngay sau đó là tiếng sấm đùng đoàng vang dội.

Trương Uyển Thanh sợ hãi kêu một tiếng, bụm tai lại, ngồi xổm xuống đất.

Khổng Hiểu Minh thấy vậy thì cười lớn, sự sợ hãi của Trương Uyển Thanh làm cậu ta vui vẻ.

Khổng Hiểu Minh khinh thường nhìn cô ấy, để cô ấy ở đây tự sinh tự diệt đi.

Khổng Hiểu Minh định rời đi, Trương Uyển Thanh ôm lấy chân cậu ta: 

"Đưa tôi đi, đừng vứt tôi lại đây, cầu xin cậu."

Gương mặt đầy nước mắt của Trương Uyển Thanh đã kích thích thú tính biến thái của Khổng Hiểu Minh, cậu ta nắm lấy cằm của Trương Uyển Thanh: 

"Nếu như cô chịu theo tôi, tôi sẽ suy nghĩ đến việc đưa cô đi."

Trương Uyển Thanh ngây ra, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

Khổng Hiểu Minh cười lạnh:

 "Không chịu thì thôi đi, tôi cũng đâu thèm." 

Cậu ta đẩy Trương Uyển Thanh ra, quay người rời đi.

Lại một tia chớp xẹt qua, tiếng sấm đùng đùng vang lên liên tiếp.

Trương Uyển Thanh kêu lớn vì sợ hãi, gần như là bò đến trước mặt Khổng Hiểu Minh:

 "Cậu đừng đi, tôi đồng ý, tôi đồng ý!"

Khổng Hiểu Minh từ trên cao nhìn xuống Trương Uyển Thanh - người phụ nữ làm Lý Dũng và Ma Hải Quân điên cuồng đang nằm sấp xuống dưới chân cậu ta, cậu ta cảm thấy thỏa mãn chưa từng có. 

Cậu ta thô lỗ kéo Trương Uyển Thanh lên, tìm một nơi có bụi cây rậm rạp...

Lão Trần nghe đến đây thì hận không thể đánh tên này một trận, Khổng Hiểu Minh đúng là không phải người.

Khổng Hiểu Minh điên cuồng bật cười, cười đến nỗi chảy nước mắt: 

"Lần đầu tiên tôi được nếm thử hương vị phụ nữ, tư vị ấy đúng là tuyệt muốn chết, đúng là làm người ta muốn ngừng mà không được, ha ha... Mấy người đừng nhìn tôi như vậy, không biết cô ta có bao nhiêu người đàn ông rồi, cô ta còn không để ý, mấy người tức giận cái gì."

Lão Trần nghiến răng nghiến lợi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó?" Trên mặt Khổng Hiểu Minh mang nụ cười điên cuồng:

 "Sau đó tôi đưa cô ta lên đỉnh núi, tôi phải để Ma Hải Quân nhìn xem rốt cuộc cô ta là người như thế nào."

Khổng Hiểu Minh và Trương Uyển Thanh đội mưa lớn bước đi trong tiếng sấm sét vang dội, cả người ướt đầm đìa.

Lúc này, Trương Uyển Thanh không những sợ hãi mà còn bất lực khi phát hiện Khổng Hiểu Minh lừa cô ấy, từ khi bắt đầu Khổng Hiểu Minh đã không có ý định đưa cô rời khỏi đây.

Trương Uyển Thanh vừa tức vừa lạnh, bước đi gấp gáp ngã lăn trên mặt đất.

Khổng Hiểu Minh liếc mắt nhìn, từng trận kho*i c*m điên cuồng trào dâng trong lòng.

Đột nhiên động tác của Trương Uyển Thanh làm cậu ta hoảng sợ trừng lớn hai mắt, cậu ta phát hiện Trương Uyển Thanh bắt đầu cởi quần áo. 

Cậu ta không khỏi cười lạnh, hứng thú đứng nhìn, cho đến khi cô ấy cởi gần hết chỉ còn lại đồ lót.

Đường cong lả lướt của người phụ nữ kích thích thần kinh của cậu ta, Khổng Hiểu Minh lại bộc phát thú tính. 

Cậu thô lỗ kéo Trương Uyển Thanh lên lại phát hiện sắc mặt cô ấy trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, khóe miệng có ý cười như có như không, bàn tay lạnh như băng.

Khổng Hiểu Minh hoảng hốt, thăm dò lỗ mũi cô ấy, sợ đến nỗi ngã xuống đất.

Cô ấy chết rồi!

Khổng Hiểu Minh sợ chuyện bại lộ, lập tức rời khỏi hiện trường. Mấy ngày sau đó, cậu ta luôn thấp tha thấp thỏm, sợ mình bị nghi ngờ.

 Khi Thẩm Tình Ngôn và Dương Đại Vĩ đến trường hỏi thăm, cậu ta còn tưởng rằng đã tránh được một kiếp, không ngờ vẫn không trốn được.

Sắc mặt Lão Trần đen như đáy nồi:

 "Cậu làm ra chuyện không có tính người như vậy còn muốn ung dung ngoài vòng pháp luật, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy!"

"Tôi không giết cô ta, là cô ta tự chết."

"Nếu như cậu không lừa cô ấy, không ức hiếp cô ấy, cô ấy sẽ không chết!"

Lão Trần nhìn cậu ta bằng ánh mắt ghét bỏ, lại hỏi thêm vài câu rồi rời khỏi phòng phỏng vấn.

Thẩm Tình Ngôn nghe cả quá trình phỏng vấn, đọc trên quyển nhật ký là một chuyện, tận tai nghe thấy lại là một chuyện khác.

Cô cảm thấy xót xa thay Trương Uyển Thanh, rõ ràng là một cô gái trẻ đẹp tính nết kiêu kỳ lại có kết cục như vậy.

Khổng Hiểu Minh tùy ý giẫm đạp lên sinh mạng người khác vì dục vọng biến thái của riêng mình.

Thẩm Tình Ngôn thở dài, cô chuẩn bị quay về văn phòng. Bỗng cô nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế ở cuối hành lang.

Thẩm Tình Ngôn vừa định đi qua, Tạ An Toàn vượt qua trước cô một bước đi về phía người phụ nữ: 

"Vụ án của con gái chị đã kết thúc thẩm lý, hung thủ sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng, xin hãy nén bi thương."

Người phụ nữ cúi người cảm ơn Tạ An Toàn, chậm rãi rời đi.

Tạ An Toàn thở dài, nói với Thẩm Tình Ngôn: 

"Ba Trương Uyển Thanh chê con gái mất mặt không chịu làm hậu sự cho cô ấy, mẹ Trương Uyển Thanh chỉ đành lén đến đồn cảnh sát làm thủ tục nhận con gái về, haiz, làm ba mẹ sao có thể tuyệt tình như vậy."

Ba mẹ của Trương Uyển Thanh cũng có một phần trách nhiệm về bi kịch của cô ấy, mà bây giờ lại đẩy tất cả lỗi lầm lên người Trương Uyển Thanh.

Người cũng chết rồi, còn có gì không tháo gỡ được nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play